Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 199 - Chương 199: Trừ Cổ

Chương 199: Trừ Cổ Chương 199: Trừ Cổ

"Tam thẩm, Tiểu Thiên nhà thẩm đã trở về rồi!" đi tới trước một căn nhà gỗ được tu sửa lại rất rộng rãi, Thạch Thanh Sơn đứng cách hàng rào kêu lên.

Lúc này ở phía trước căn nhà gỗ, còn có một thiếu niên mười mấy tuổi và một thiếu nữ mi thanh mục tú, đang ở trong sân xới tuyết, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ra phía ngoài.

Thạch Thanh Sơn chỉ về phía thiếu niên và thiếu nữ đó nói: "Ầy, đây chính đệ đệ và muội muội của ngươi Lục Tiểu Bảo, Lục Tiểu Vũ."

Một vị phụ nhân trung nhiên đầu tóc đã hoa râm sắc mặc ôn hòa đang bưng một cái bình gốm, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên đang đứng cùng với Thạch Thanh Sơn. Khuôn mặt đó, hàng lông mày đó, lờ mờ giống như là đứa con trai thứ hai đã rời nhà đi mười mấy năm trước. Một loại cốt nhục tình thần huyết mạch tương liên khiến đôi mắt ôn hòa của trung niên phụ nhân không tự chủ mà dâng lên tầng nước mắt. Bình gốm trong tay cũng rơi loảng xoảng xuống đất, âm thanh trung niên phụ nhân run rẩy nhìn Lục Tiểu Thiên: "Tiểu, Tiểu Thiên, thật sự là... là Tiểu Thiên, con trở về rồi sao?"

"Vâng ạ, nương, con trở về rồi." Mũi Lục Tiểu Thiên hơi có chút chua xót.

"Tốt, tốt, cũng đã lớn như vậy rồi, trưởng thành rồi. Cha nó ơi, Tiểu Thiên trở về rồi!" Nước mắt của phụ nhân nhịn không được mà rơi xuống, nhìn nhi tử đã xa cách mười mấy năm trước mắt, nhất thời có chút luống cuống tay chân.

"Tam thẩm, Tiểu Thiên quay về là chuyện vui mừng, khóc cái gì. Một nhà thẩm sum vầy trước, sau này con lại tìm Tiểu Thiên sao." Thạch Thanh Sơn nói xong một câu liền quay người rời đi.

"Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau gọi nhị ca!" Từ trong căn nhà gỗ đi ra một trung niên tay cầm quải trượng, nét mặt có chút tái xanh, nhìn tượng như một lão giả năm sáu mươi tuổi.

"Phụ thân." Hai mắt Lục Tiểu Thiên khẽ khép lại, trên đỉnh đầu phụ thân ẩn ẩn có một cỗ thanh khí. Đây không phải là biểu hiện của một người bình thường nên có, trách không được trước đó Thạch Thanh Sơn mời không ít danh y cũng không thể nào chữa trị được bệnh tình của phụ thân, đây không chỉ là bệnh.

"Nhị ca." Thiếu nữ đứng trong sân nhà nhút nhát chòa hỏi Lục Tiểu Thiên, ngược lại thì vị thiếu niên kia lại có chút hiếu kỳ đánh giá tên nhị ca trong truyền thuyết đang đứng trước mặt này.

"Đứng ngây ra đó làm gì, bên ngoài rất lạnh, trên người lại mặc ít áo như vậy, mau vào trong nhà nhóm lửa sưỡi ấm." Phụ nhân đau lòng tiến lên mấy bước, kéo tay Lục Tiểu Thiên đi vào trong ngôi nhà gỗ.

"Oa, nhị ca không hề lưu lại dấu chân trên tuyết." Đột nhiên Lục Tiểu Bảo vẫn luôn một mực quan sát Lục Tiểu Thiên lại kinh hô lên.

"Hài tử này, sao cứ la lên thế hả." Phụ nhân đưa tay định đánh Lục Tiểu Bảo một cái, bất quá mấy người họ khi được Lục Tiểu Bảo nhắc nhở, cũng đồng thời nhìn về phía mặt tuyết. Xác thực sau người Lục Tiểu Thiên không hề lưu lại dấu chân nào, nhất thời ánh mắt của mọi người nhìn Lục Tiểu Thiên cũng có chút thay đổi.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút xấu hổ, điểm này hắn cũng không hề chú ý tới. Trước đó khi tiến vào thôn, con đường trong thôn có nhiều người qua lại, có không ít dấu chân. Những người khác tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới, nhưng tuyết trong sân nhà mình lại còn một ít chưa kịp xử lý, không nghĩ tới lại khiến cho đệ đệ của mình chú ý tới.

"Cho dù là Thạch Thanh Sơn đại ca sử dụng khinh công, dưới mặt tuyết vẫn sẽ lưu lại một ít dấu vết. Nhị ca không ngờ một chút cũng không có." Lục Tiểu Bảo và Lục Tiểu Vũ nhất thời vẻ mặt đầy hưng phấn. Những người trẻ tuổi như bọn họ đa phần thời gian quanh năm đều ngụ ở Hà Dương Thôn, rất là mong chờ cuộc sống xông pha, giao thương kiếm kích ở trong giang hồ.

"Tiểu Thiên, mau vào nhà trước đi." Phụ thân hắn dừng lại một chút rồi lại nói, Lục Tiểu Bảo và Lục Tiểu Vũ cũng không dám lên tiếng nữa. Bọn họ chính là từ trong miệng Thạch Thanh Sơn mà biết được một ít tin tức liên quan đến Lục Tiểu Thiên. Đối với biểu hiện lúc này của hắn khác với người bình thường, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng vẫn còn có thể bảo trì sự bình tĩnh.

"Hài tử, những năm nay con đã đi nơi nào, ngay cả Thanh Sơn cũng đã dẫn vợ con từ Lôi Đao Môn trở về rồi, hiện tại cũng có một nam một nữ rồi. Con đi lần này, liền mười mấy năm không có tin tức gì." Cả nhà ngồi quây quần bên đống lửa, mẫu thân Lục Tiểu Thiên lập tức kéo tay hắn nói.

"Phụ nữ trong nhà thì biết cái gì, Tiểu Thiên xuất môn ra ngoài học bản lĩnh, chứ không phải đi ra ngoài thành gia lập thất?" Phụ thân hắn lấy ra một tẩu thuốc châm lửa đốt, lại nhìn về phía Lục Tiểu Thiên hỏi.

Mấy người nói chuyện hàn huyên một hồi, đối với những câu hỏi của phụ mẫu, Lục Tiểu Thiên chỉ có thể đơn giản nói qua một loa một ít cố sự. Dù sao loại việc trong nhà xuất hiện một tu tiên giả, một khi để truyền ra ngoài, bọn họ muốn bảo trì loại sinh hoạt bình thường ở Hồ Dương Thôn là không thể nào. Hơn nữa hắn không phải không có thù gia, vì thế, Lục Tiểu Thiên chỉ có thể nói là đã bái sư ở một nơi rất xa, sau khi trở về thăm nhà vài ngày thì sẽ trở sư môn.

"Đúng rồi, Tiểu Thiên, con ở bên ngoài đã học được bản sự, xem xem có thể giúp phụ thân con không. Mấy năm trước, phụ thân con sau khi vào núi trở về, thân thể một ngày kém hơn một ngày. Nếu không phải tên hài tử Thạch Thanh Sơn kia giúp đỡ chiếu cố, dựa vào nương cùng với hai đứa nhỏ này, cũng thật không biết phải làm sao cho tốt. Mấy năm nay Thạch Thanh Sơn cũng đã mời không ít danh y ở bên ngoài tới, nhưng vẫn không thể chữa lành." Nghe được Lục Tiểu Thiên lại phải rời đi, thân làm mẫu thân lại lệ rơi không ngừng.

"Chuyện nhỏ, hôm nay để con trị khỏi cho phụ thân, lại điều dưỡng mấy ngày là khỏe liền."

"Thật không?" Phụ thân Lục Tiểu Thiên nhất thời vui mừng ra mặt, mấy năm nay thân thể mang bệnh ngày càng yếu ớt, khiến trong lòng lão cũng rất là khó chịu.

"Tự nhiên là thật rồi." Lục Tiểu Thiên gật đầu, sau khi hàn huyên một hồi. Lục Tiểu Thiên lấy lý do chữa bệnh mà đuổi hai đệ đệ, muội muội đang đầy vẻ hiếu kỳ ra ngoài.

Phụ thân Lục Tiểu Thiên vẻ mặt khẩn trương, mỗi lần khi Thạch Thanh Sơn mời danh y tới, lão cũng đều luôn hy vọng, nhưng cuối cùng vẫn là kết cục thất vọng. Sau khi nghe Thạch Thanh Sơn nói một ít tin tức của Lục Tiểu Thiên, lão cũng sùng bái không thôi, nghĩ tới nhi tử này của bản thân thật sự đã học được một thân bản lĩnh rồi.

"Phụ thân ngủ đi, khi tỉnh giấc, thì bệnh cũng sẽ khỏi." Lục Tiểu Thiên dìu phụ thân mình lên giường nằm, đưa tay khẽ ấn lên mi tâm của người. Phụ thân liền lập tức ngủ sai, một đạo pháp lực khẽ rót vào bên trong. Không bao lâu, trong cơ thể phụ thân vang lên âm thanh giống như tiếng đánh trống, giữa bụng nhanh chóng nổi lên một khối u hình tròn, giống như đang muốn phá bụng mà ra.

"Còn không mau cút ra đây cho ta!" Lục Tiểu Thiên khẽ quát, bắt đầu chậm rãi tăng mạnh pháp lực vào trong. Khối u hình tròn trên bụng bắt đầu di dộng, đi thẳng tới miệng. Một con quái trùng dài ba tấc dữ tợn hét lên rồi lao ra khỏi miệng phụ thân Lục Tiểu Thiên. Sau khi sợ hãi nhìn Lục Tiểu Thiên một cái liền bay qua cửa sổ chạy đi.

"Mẫu thân, ba ngày này phụ thân chỉ có thể ăn cháo. Mỗi buổi sáng nhỏ một giọt vào trong cháo. Ba ngày sau, phụ thân liền có thể khỏi hẳn." Lục Tiểu Thiên lấy ra một cái bình nhỏ có chứa vài giọt dịch thể được Lục Tiểu Thiên chiết xuất từ trong một con đê giai linh trùng đưa cho mẫu thân và dặn dò cẩn thận.

"Được, được, Tiểu Thiên, con muốn đi đâu?" Mẫu thân cầm lấy cái bình nhỏ, lại nhìn thấy Lục Tiểu Thiên muốn đi ra ngoài liền vội vàng hỏi.

"Đi ra ngoài làm chút chuyện, làm xong con sẽ trở về." Lục Tiểu Thiên điểm nhẹ chân một cái, thân hình liền bay ra xa hơn chục trượng. Mấy lần nhảy lên đã mất hút bên trong khu rừng ở phụ cận Hồ Dương Thôn. Mẫu thân Lục Tiểu Thiên dụi dụi mắt, tận mắt chứng kiến, bà mới biết nhi tử này xác thực đã vượt qua tưởng tượng của bản thân rồi. Bà vừa có vui mừng, cũng có chút lo lắng, nhi tử xuất chúng như vậy, chú định sau này sẽ càng ngày càng xa nhà nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment