Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 201 - Chương 201: Việt Quốc

Chương 201: Việt quốc Chương 201: Việt quốc

Lúc này náo nhiệt nhất Hồ Dương Thôn tự nhiên chính là nhà của Lục lão tam, từ sau khi Thạch Thanh Sơn quay về Hồ Dương Thôn, có một tên cao thủ võ lâm như y dạy dỗ. Mấy người trẻ tuổi trong thôn cũng biết được một chút võ công. Tình huống của Hồ Dương Thôn cũng cải thiện được rất nhiều. Sinh hoạt tự nhiên cũng đề cao không ít. Phụ thân của Lục Tiểu Thiên xếp hàng thứ ba cho nên mới gọi là Lục lão tam, hiện tại không chỉ nhi tử của lão là Lục Tiểu Thiên đã quay trở về, hơn nữa Lục lão tam ngã bệnh trong thời gian không ngắn cũng đã hoàn toàn bình phục. Mấy ngày thời gian đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ tráng kiện khi xưa, nghe Lục lão tam nói, bệnh này còn do nhi tử của lão trị khỏi.

Lời đồn Lục Tiểu Thiên quanh năm ở bên ngoài học nghệ, hiện tại một thân y thuật kinh người. Lục gia đãi yến tiệc xung hỉ, đại ca của Lục Tiểu Thiên cũng đã quay trở về. Bởi vì không gian trong nhà không đủ, nên mọi thứ đều bày biện trong nhà của Thạch Thanh Sơn.

Thạch Thanh Sơn nhìn thấy nhi tử bận rộn tứ bề, vui mừng cười tới không ngậm được miệng. Trong lòng càng vô cùng kinh hãi, năm xưa khi y tu luyện tới nhất lưu cao thủ cũng đã hao phí rất nhiều năm. Nhưng Lục Tiểu Thiên chỉ cần mấy ngày thời gian, võ lực của nhi tử y đã có thể đuổi kịp mình rồi. Khiếm khuyết chỉ là kinh nghiệm giang hồ khi đối địch mà thôi. Nữ nhi của mình tính tình thích yên tĩnh, hơn nữa đối với tu luyện võ công không hề có chút hứng thú, hiện tại nội kình đã không hề yếu hơn nhi tử của mình rồi, chỉ là võ kỹ còn kém một ít. Những điều này cũng là do Thạch Thanh Sơn yêu cầu Lục Tiểu Thiên giúp đỡ, thân là một người giang hồ đã thoái ẩn, tuy rằng đã ẩn cư trong Hồ Dương Thôn nhiều năm, bất quá Thạch Thanh Sơn cũng biết thế gian bên ngoài hiểm ác, có chút lực tự bảo vệ mình dù sao cũng rất trọng yếu.

"Loại người như các ngươi thủ đoạn thật là có khó có thể tưởng tượng." Nhìn nhi tử ở phía xa luyện võ tới vô cùng xung mãng. Thạch Thanh Sơn cảm khái không thôi nói: "Ta có thể đạt được trình độ như hiện tại cũng vì đã trải qua mấy lần vào sinh ra tử, ma luyện bao nhiêu ngày tháng mới có thể tăng tiến một chút công lực. Nhưng tiểu tử này trong một tháng đã có thể đuổi sát theo ta rồi, thật sự là người so với người, tức chết người mà."

"Ngay cả nhi tử của mình mà cũng ganh tỵ, huynh làm sao làm cha hả." Một vị phụ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh Thạch Thanh Sơn, nàng chính là sư muội năm xưa của Thạch Thanh Sơn tên Từ Dao, lúc này đang cười trêu nói.

"Trong lòng vẫn sẽ có chút bất bình mà thôi." Thạch Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu.

"Bọc đồ này huynh cầm lấy, linh dịch bên trong hai cái bình nhỏ đó là cho tam đệ và tiểu muội của đệ sử dụng, tới khi cần thì huynh chuyển giao giúp đệ một chút." Lục Tiểu Thiên ném cho Thạch Thanh Sơn một cái bọc nhỏ.

Thạch Thanh Sơn thân thể sững lại: "Tiểu Thiên, đệ muốn rời đi sao?"

"Ân, con đường của đệ không giống với huynh." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.

"Nếu đã như vậy, đệ vì sao không tự mình đưa cho chúng nó?" Thạch Thanh Sơn hỏi.

"Hai người bọn chúng tuổi vẫn còn nhỏ, không hề nhìn thấy qua sự hiểm ác ở bên ngoài. Nếu như để bọn chúng biết được đệ có thủ đoạn như vậy, cảm thấy có thể dựa vào đệ, về sau không chừng lại dẫn tới tai họa. Một đời người, dù sao cũng phải dựa vào bản thân, đệ có thể bảo hộ bọn chúng một lúc, nhưng không thể bảo vệ cả đời."

Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Ngoại trừ hai cái bình nhỏ đựng linh dịch, bên trong còn có một bình đan dược màu xanh, dùng để trị thương. Một cái bình màu lam thì dùng để khôi phục công lực. Một cái hộp gỗ nhỏ là dùng để tự vệ. Lỡ như gặp phải địch nhân giống như là kẻ sau màn của Hắc Thiết Lệnh, huynh ấn cái nút bên trong hộp gỗ, cơ quan bố trí bên trong nó có thể tự động đối địch. Huynh nhớ kỹ, nó chỉ có thể sử dụng ba lần, sau ba lần sẽ trở thành đồ bỏ đi."

"Có thể dùng để đối phó với loại người đứng sau màn của Hắc Thiết Lệnh?" Vẻ mặt phu phụ Thạch Thanh Sơn tràn đầy vẻ sợ hãi. Bọn họ đều là võ lâm nhân sĩ còn tồn tại trong tràng đại hỗn loạn năm xưa, đối với tu tiên giả trong lời đồn cũng có một loại sợ hãi từ tận đáy lòng.

"Nơi địa phương xa xôi hẻo lánh như Bắc Lương quốc, rất ít có tu tiên giả nguyện ý tới nơi này, thông thường kẻ có thể tới đây thì đẳng cấp cũng không cao. Dùng cấm chế bên trong hộp gỗ này đối phó cũng đủ rồi, bất quá cái này cuối cùng cũng chỉ dùng để tự vệ, không nên dễ dàng để lộ ra, nếu không hậu quả sẽ khôn lường. Những điều này huynh nên nhớ kỹ." Lục Tiểu Thiên gật đầu, trong hộp gỗ này ẩn giấu mười mấy con rắn khôi lỗi. Là do Lục Tiểu Thiên trong một tháng qua dùng đệ giai Hàn Thiết Mộc tạo thành, dùng để đối phó tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ bao gồm cả Luyện Khí kỳ đại viên mãn cũng đã đủ rồi.

"Yên tâm, không tới thời khắc sống chết, ta tuyệt sẽ không vận dụng." Thạch Thanh Sơn nghe thế liền thận trọng gật đầu đáp.

"Lần này rời đi, gặp lại cũng không biết là khi nào, Thanh Sơn đại ca, bảo trọng!"

Bên tai vẫn còn văng vẳng lời của Lục Tiểu Thiên, nhưng trước mắt Lục Tiểu Thiên đã ngự đạo phi hành, lăng không bay đi, thật sự là thủ đoạn của tiên nhân trong truyền thuyết. Phu phụ Thạch Thanh Sơn kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên hóa thành một chấm đen nhỏ chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.

"Đệ cũng bảo trọng!" Sau một hồi lâu, Thạch Thanh Sơn lấy lại tinh thần khẽ thấp giọng nói.

Đô thành Việt quốc, ngựa xe như nước, tuy rằng Việt quốc giao giới với Bắc Lương quốc, nhưng lại phồn vinh hơn Bắc Lương quốc rất nhiều. Bởi vì đô thành Việt quốc ở phụ cận nơi giao nhau giữa ba con sông lớn nên vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy rất phát triển. Ở bến cảng các con thuyền giao thương ra vô tấp nập, khiến cho nhân khẩu Việt quốc hơn mấy trăm vạn người, người qua người lại như thoi đưa. Dù cho là thành trì ở Vọng Nguyệt thành không nhỏ, nhưng số lượng tu tiên giả ở đó bình thường cũng không tới mấy vạn, ngoại trừ lúc các môn phái chiêu thu đệ tử, rất ít khi số lượng vượt qua mười vạn nhân khẩu.

Hoa hoa...

Một tướng quân trung niên khí thế bất phàm dẫn dầu mấy ngàn thiết giáp tinh kỵ, phía sau còn có đại độ bộ binh chỉnh tề đi theo. Phương hướng tiến lên của đội quân này chính là Trấn Nam Vương Vương phủ từng một thời quyền thế khuynh thành.

"Phụng chỉ bình phản, người không liên quan toàn bộ tránh ra, người nào vi phạm luận tội như đồng đảng kẻ phản nghịch." Vị tướng quân dẫn đầu nội lực thâm hậu, lớn tiếng hô, người trong phạm vi gần một dặm đều có thể nghe rõ ràng.

Bang, đại môn hoa lệ của Trấn Nam Vương phủ mở lớn, toàn bộ Vương phủ có gần mấy ngàn người, một lão giả đầu tóc hoa râm đi đầu dẫn theo mọi người quỳ xuống giọng run rẩy nói: "Tội thần Đới An cung nghênh thánh chỉ!"

"Trấn Nam Vương tắm trong thiên ân, không biết đền đáp triều đình, mà còn bày việc mưu phản, tội ác tày trời, phụng khẩu dụ của thánh thượng, phế truất Trấn Nam Vương, tru di cửu tộc, toàn bộ trên dưới Vương phủ giải vào đại lao, thu hậu xử trảm*!"

*thu hậu xử trảm: thu là mùa Thu. Người xưa chú ý đến sự thay đổi của bốn mùa, thiên tượng tương ứng với nhân gian, mùa thu tượng trưng cho Kim trong ngũ hành. Kim chủ sát phạt, từ thời nhà Hán bắt đầu, thiên nhân cảm ứng nói ra gây nên xôn xao không nhỏ. Nên vua thân là Thiên Tử cũng phải tuân theo quy tắc của lão thiên, chết trong mùa thu / dưới ngũ hành Kim. Ngoài ra còn có một cách nói khác là mùa thu là mùa thu hoạch. Sau mùa thu hoạch dân chúng cũng có thời gian rãnh rỗi để đi xem việc xử trảm, mang tới tác dụng răn đe và uy hiếp.

Tướng quân trung niên thanh âm chấn động đến ngói nhà đều rung lên, làm cho cả Trấn Nam Vương phủ hơn ngàn người sắc mặt trắng bệch, không ít võ giả đã nắm chặt đao kiếm, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần. Bất quá tướng quân trung niên vẫy tay, mấy trăm binh lính hung hãn đã cầm cung nỏ trong tay nhắm vào một đoàn người trong Trấn Nam Vương phủ.

"Thánh thượng còn ban tặng bản tướng quân một đạo khẩu dụ khác, nếu có phản kháng, giết chết bất luận tội!"

"Vương gia, đừng đầu hàng !" Không ít võ sĩ đã xách đao đứng dậy, dù sao cũng không thoát khỏi chết, tự nhiên có người muốn bí quá hoá liều.

"Bắn tên!" tướng quân trung niên tay chỉ xuống dưới, mấy trăm cung nỏ thủ cùng bắn ra.

Trấn Nam Vương Đới An nước mắt tuôn đầy mặt, thân hình run rẩy dữ dội. Lão chinh chiến cả đời, há không biết lúc này Thánh thượng đã nổi lên ý quyết giết bằng được mình. Từ khi lão bị cắt dời quân chức, toàn bộ quân đội trong đô thành đều bị triều đình khống chế, Vương phủ đã bị trọng binh bao bọc vây quanh, lúc này hoàn toàn không có đường lui.
Bình Luận (0)
Comment