Chương 203: Trùng phùng
Chương 203: Trùng phùng
"Lục Tiểu Thiên từ khi nào mà ngươi lại có giao tình như vậy với người của Cổ Kiếm Tông thế." Tô Thanh nhíu mày hỏi. Người này không nói hai lời liền thay mặt Lục Tiểu Thiên nhận khiêu chiến. Loại tình nghĩa này, cho dù là trong sư huynh đệ ở Linh Tiêu Cung cũng rất ít thấy.
Ta nào đâu biết, Lục Tiểu Thiên nói thầm một tiếng, trong lòng cũng có chút mơ hồ. Bất quá dù sao cũng phải lễ phép, hắn vẫn chắp tay chào hỏi: "Vị đạo hữu này chúng ta từng quen biết nhau sao?"
"Ha ha, Lục huynh đệ, ngươi thật là không thể xem thường. Ta chưa từng phục ai, nhưng lại thật sự rất phục ngươi rồi. Bất quá cho dù ngươi có mưu trí hơn người, hiện tại cũng đoán không ra chúng ta là ai đâu." Nam tử cao lớn đi bên cạnh nữ tử mặc váy vàng nhạt kéo miếng vải đen che mặt xuống, lớn tiếng cười nói, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc với Lục Tiểu Thiên.
"Lạc huynh, thì ra là hai huynh muội các ngươi." Lục Tiểu Thiên có chút ngoài ý muốn. Người trước mặt này chính là Lạc Viễn, vị nữ đệ tử này gọi hắn là Lục đại ca, tự nhiên chỉ có thể là Lạc Thanh rồi.
Chỉ là lúc trước khi hắn gia nhập vào Linh Tiêu Cung, hai huynh muội bọn họ còn chưa thu thập được bao nhiêu linh vật, hơn nữa tư chất cũng không phải là loại đặc biệt xuất chúng. Không ngờ lại gia nhập vào Cổ Kiếm Tông, hơn nữa Lạc Thanh còn là loại đệ tử xuất chúng nhất của Cổ Kiếm Tông có Nguyệt Linh Kiếm Thể. Hắn tự nhiên cũng không ngờ tới lại là hai huynh muội Lạc Viễn này. Hai huynh muội này không chỉ tiến vào Cổ Kiếm Tông loại đệ nhất tông môn như vậy. Càng là trong thời gian ngắn cả hai đều trúc cơ thành công, trong ngàn vạn chúng tán tu cũng coi như là một sự việc kỳ lạ.
"Lục đại ca, đã lâu không gặp." Thiếu nữ váy vàng nhạt dở xuống mạng che mặt của mình lộ ra một gương mặt xinh đẹp đang vô cùng vui mừng. Ánh mắt lưu chuyển khiến mọi người có mặt đều có mấy phần phai nhạt.
"Xác thực thời gian cũng không ngắn rồi, lúc trước trên Phi Thiên chiến thuyền của Cổ Kiếm Tông, huynh còn cảm thấy có chút kỳ quái với phản ứng của muội. Lúc quay về huynh cũng suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể nào ngờ tới là hai huynh muội muội." Trên mặt Lục Tiểu Thiên cũng có chút vui mừng khi hảo hữu cũ trùng phùng. Khoảng khắc nhìn thấy Lạc Thanh tháo mạng che mặt xuống, Lục Tiểu Thiên cũng không khỏi có chút cảm giác kinh diễm. Hơn mười năm không gặp, thiếu nữ ngây ngơ năm xưa lúc này đã trở nên vô cùng xinh xắn đáng yêu thế này.
"Muội muội còn cố ý bảo ta che mặt lại, nói sẽ cho ngươi một sự kinh hỉ, nếu như để ngươi nhìn thấu quá sớm, há không phải có chút mất hứng sao, hiện tại xem ra hiệu quả thật sự không tệ a." Lạc Viễn ha ha cười lớn.
"Lục sư đệ ngươi ở Linh Tiêu Cung trước đó vẫn luôn ít giao du với mọi người, không nghĩ tới lại có giao tình như vậy với cao đồ của Cổ Kiếm Tông, thật sự là khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn."
La Tiềm tự nhiên là không nguyện ý bị ủy khuất ở dưới Lục Tiểu Thiên. Trong Huyết Sắc Cấm Địa, y về sau cũng một mực không hề nói chuyện trực tiếp với Lục Tiểu Thiên bao giờ, chính là vì không muốn cúi đầu với Lục Tiểu Thiên. Hiện tại La Tiềm đã trúc cơ thành công trước Lục Tiểu Thiên, cũng coi như là vãn hồi một chút mặt mũi. Có kinh lịch qua là người trúc cơ thành công trước, sự tự tin của La Tiềm tự nhiên cũng đã phục hồi trở lại. Dù sau trước đó ở Luyện Khí kỳ có lợi hại hơn nữa, nhưng sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ, trên cơ bản cũng đều là bắt đầu lại từ đầu. Chí ít là trong mắt La Tiềm, một số thủ đoạn của Lục Tiểu Thiên ở Luyện Khí kỳ, cũng khó có thể duy trì sử dụng liên tục tới Trúc Cơ kỳ. Lúc này tuy rằng La Tiềm cũng có chút thất kinh với vẻ đẹp kiều diễm không hề thua kém Tô Thanh chút nào của Lạc Thanh. Nhưng sau khi nhìn thấy giao tình của Lục Tiểu Thiên và hai huynh muội họ tốt như vậy, La Tiềm có chút thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
"Các ngươi vì sao cũng tới Việt quốc này?" Tô Thanh rất không vừa ý với không khí trước mắt, liền chặn đứng lời nói của La Tiềm mà lên tiếng hỏi.
"Nói đến cũng có chút kỳ quặc, chúng ta cũng là xuất sơn lịch luyện. Vốn còn tưởng không có chuyện gì, không nghĩ tới lại gặp phải mấy tên đệ tử của Nguyên Ma Giáo. Đối phương đi tới Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới này tựa hồ là có mưu đồ nào đó. Sau một phen kịch chiến, đã giết chết một người trong số họ. Bọn ta đuổi theo hai người còn lại, một đường đuổi tới Việt quốc này. Không nghĩ tới lại ở nơi này gặp được mọi người, cũng thật sự là trùng hợp." Nói xong trong mắt Lạc Thanh còn mang theo ý cười.
"Nguyên Ma Giáo của Thiên Khung Tu Tiên Giới?" Đám người Đào Phong, La Tiềm đều giật mình nói.
"Không sai." Lạc Viễn cũng gật đầu nói. "Đối phương tới Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới này không đơn thuần là đi ngang qua, cho nên chúng ta mới không buông tha, một đường đuổi theo cả mấy ngàn dặm."
"Đệ tử của Ma Nguyên Giáo cũng xuất hiện rồi?" Lục Tiểu Thiên ánh mắt ngưng trọng.
"Lục đại ca huynh cũng gặp qua sao?" Lạc Thanh hiếu kỳ nói.
"Không có, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi, vừa hay ta cũng gặp qua một tên tu sĩ của Nam Hoang tinh thông Cổ thuật. Sau khi giao thủ cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, xem ra Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới của chúng ta đã im lặng quá lâu rồi, sợ sẽ không còn yên tĩnh nữa."
Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một chút liền quyết định nói ra. Không chỉ tu sĩ của Nam Hoang, hiện tại ngay cả tu sĩ của Thiên Khung Tu Tiên Giới cũng đang làm loạn. Sự tình nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu chỉ là một cái Nam Hoang, Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới ta vẫn còn có thể ứng phó. Nếu như là cả Thiên Khung Tu Tiên Giới cũng xen vào, thì tình thế có chút nguy cấp rồi. Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới tuy mạnh, nhưng lấy một địch hai thì vẫn có chút miễn cưỡng. Nếu như có thể sớm chuẩn bị, có thể tránh khỏi tử thương thảm trọng, có lẽ nguy hiểm mà bản thân gặp phải cũng sẽ ít đi một chút.
"Cái gì, ngay cả tu sĩ của Nam Hoang cũng xuất hiện?" Mọi người có mặt đều kinh hãi.
"Nếu đã như vậy, chẳng phải cơ hội lập công tới rồi sao. Lần này chúng ta xuất môn còn chưa làm được bao nhiêu việc, nếu như có bắt được thám tử của Nam Hoang hoặc là Thiên Khung Tu Tiên Giới, về tới tông môn nhất định sẽ có trọng thưởng." Ánh mắt Tô Thanh sáng lên nói.
"Bất kể là Nam Hoang, hay là tu sĩ của Thiên Khung Tu Tiên Giới, thủ đoạn của họ đều vô cùng quỷ dị. Hay là chúng ta đi cùng nhau, nếu như gặp phải đám tu sĩ dị vực đó, khi chiến đấu cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, mọi người cảm thấy thế nào?" Đào Phong ánh mắt sáng lên đề nghị.
"Ngươi vừa rồi không phải còn muốn cùng Lục đại ca đánh một trận sao?" Lạc Thanh quắc mắt nhìn y nói.
"So với tu sĩ dị vực, lại còn có vị sư muội này hòa giải. Ta nếu còn kiên trì như vậy há chẳng phải là bất cận nhân tình sao, việc này không cần nhắc nữa." Đào Phong ha ha cười khan nói. Nhiều người nói giúp cho Lục Tiểu Thiên như vậy, y nếu như còn không nể mặt mũi, chẳng khác nào là tự chuốc nhục nhã.
"Nhận sự ủy thác của người khác, nên sẽ hết lòng vì điều đó. Ta đã đáp ứng người khác, sẽ an bài thích đáng cho hậu nhân của họ. Nếu như có ai trong số họ có linh căn, ta sẽ còn mang về Linh Tiêu Cung, sợ là không thể đi cùng các ngươi rồi."
Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một lúc liền cự tuyệt nói. Hắn không hề cảm thấy hứng thú đi đuổi bắt mấy tên tu sĩ của Thiên Khung Tu Tiên Giới kia. Lúc này hắn đã đạt được yêu đan của Hỏa Giao, hoàn toàn có thể luyện chế một kiện Hỏa hệ pháp khí đan nguyên. Ngoài ra còn có lượng lớn nhục thân của Hỏa Giao, hắn có thể tiến thêm một bước luyện Hoành Luyện Kim Thân tới cảnh giới càng cao hơn. Càng quan trọng hơn chính là Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới này sẽ có thể gặp phải một tràng đại náo loạn. Nhiều lần vào sinh ra tử trong vô số năm qua khiến Lục Tiểu Thiên có ý thức nguy cơ vô cùng mạnh. Giống như là trước khi tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa vậy, hắn phải toàn lực đi ứng phó.
Đối mặt với lần đại náo loạn sắp tới có thể xảy ra, hắn cũng nhất định phải nhanh chóng hoàn thành thật nhiều chuẩn bị. Hiện tại Lục Tiểu Thiên đã là Trúc Cơ tầng ba, trông cậy vào thời gian ngắn ngủi tiếp theo có thể tăng lên tu vi thì thật là quá không thực tế, ngược lại trong việc luyện thể lại có rất nhiều không gian để đề thăng. Ngoài ra còn đạt được một thanh pháp khí đan nguyên, thực lực không hề nghi ngờ gì là đã tăng vọt lên một đoạn dài. Cho nên đem thời gian lãng phí ở việc truy đuổi tu sĩ của Thiên Khung Tu Tiên Giới với Lục Tiểu Thiên mà nói thì việc làm không sáng suốt chút nào.
"Lục huynh thật là một người giữ chữ tín, khiến người ta bội phục không thôi." Đào Phong còn mong Lục Tiểu Thiên sớm rời đi, vì thế liền vội vàng nịnh nọt một câu.
"Thật vô vị." Tô Thanh khẽ thấp giọng bĩu môi nói.
"Vậy sao. Thế được rồi, đáng tiếc là muội còn có nhiệm vụ của tông môn trên người, nếu không cũng sẽ cùng Lục đại ca đi Vọng Nguyệt Thành trước rồi."