Chương 205: Bước đệm nho nhỏ
Chương 205: Bước đệm nho nhỏ
Hai đứa con của Trương Tử Trung đều mạng họ mẫu thân, đứa con gái lớn hơn tên là Vương Thiến, đứa con trai nhỏ hơn tên Vương Uy. Hai người Vương Thiến và Vương Uy lúc này đang nghiêm chỉnh ngồi trên Liệt Địa Đao đang lao đi vùn vụt, thỉnh thoảng cũng liếc trộm nhìn về phía Lục Tiểu Thiên đang ngồi nhắm mắt đả tọa ở một đầu bên kia. Nếu không phải có một tầng quang tráo luôn luôn bao phủ lấy xung quanh Liệt Địa Đao, chỉ sợ không cần phải gió thổi, chỉ riêng cái lạnh giá trên không trung cũng đủ khiến hai người họ không chịu nổi rồi. Trong lòng hai người có chút hiếu kỳ đồng thời cũng tràn đầy mê man. Bọn họ chỉ biết bản thân có một vị gia gia là Tiên nhân của một môn phái gọi là Linh Tiêu Cung, mà người trẻ tuổi trước mắt này còn nhỏ tuổi hơn phụ thân của họ lại là cao nhân tiền bối của Linh Tiêu Cung. Chỉ là từ sau khi lên phi đao này, đối phương cũng rất ít khi nói chuyện với bọn họ. Nhưng bất kể như thế nào, cho dù kết quả có xấu hơn đi nữa thì cũng có thể xấu đi đâu được, nếu không đối phương cũng sẽ không cứu bọn họ từ dưới lưỡi đao của đại quân triều đình rồi.
So với lịch trình nhọc nhằn trước kia, chuyến trở về Vọng Nguyệt thành này cũng thuận buồm xuôi gió, không hề gặp phải phiền phức nào. Chỉ là lúc ở cổng thành lại gặp phải một chút nhạc đệm nho nhỏ. Lục Tiểu Thiên cũng không biết nên nói vận khí của hắn là quá tốt hay là quá xấu, vừa hay đụng phải Viên Hạo mà Lạc Thanh vừa nhắc đến. Lúc này hình thể của Viên Hạo cũng đã thay đổi không ít, cái duy nhất không thay đổi chính là thù hận khắc cốt ghi tâm với Lục Tiểu Thiên. Mà lúc này Viên Hạo cũng đã là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng một, không hổ là kẻ có thiên tư trác tuyệt, niên kỷ khi trúc cơ của đối phương còn nhỏ hơn hắn vài tuổi.
"Lục Tiểu Thiên!" Khi Viên Hạo gặp được người trước đó khiến y phải chịu sỉ nhục, bị chế giễu. Y không hề che giấu một chút sát cơ nào của bản thân.
"Thế nào, muốn động thủ ở cổng thành sao?" Lục Tiểu Thiên không hề e ngại mà nghênh đón ánh mắt của đối phương.
"Không được phép đánh nhau trong thành, nhưng đây là cổng thành hiện tại giết chết ngươi cũng không phải là không được." Viên Hạo ngữ khí âm trầm nói.
Đông đảo thủ vệ ở cửa thành nhìn thấy hai người đang đối chọi gay gắt, nhất thời đại kinh thất sắc. Theo lý mà nói cũng rất ít người sẽ ở phụ cận cổng thành này chém giết. Trong Vọng Nguyệt thành nghiêm cấm đánh nhau, phụ cận cổng thành cũng chấp hành bộ pháp lệnh như vậy đã nhiều năm, chỉ là không có văn bản điều lệ ghi rõ ràng như trong thành mà thôi. Thủ vệ ở cổng thành cũng đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, thậm chí còn sợ bị chiến đấu của hai người bọn họ lan tới, họa vô đơn chí. Về phần ngăn cản hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ tranh đấu, họ càng không dám nhắc tới.
"Cho dù ngươi là cao đồ của Cổ Kiếm Tông, nhưng nếu như bởi vì sự việc bên trong Huyết Sắc Cấm Địa mà tìm ta gây hấn. Ta cũng sẽ không nương tình mà giết luôn ngươi, chắc hẳn Cổ Kiếm Tông của ngươi của không có lời gì để nói đâu nhỉ."
Lục Tiểu Thiên cũng không hề khiêm tốn như trước mà còn nói lời khiêu khích. Đây tự nhiên cũng không phải là do hắn đổi tính, mà là tên Viên Hạo này tiềm lực quá kinh ngươi. Lục Tiểu Thiên hiện tại là tu sĩ Trúc Cơ tầng ba, Băng Phách Huyền Âm vẫn còn có thể khắc chế người này, về tu vi cũng có thể áp chế đối phương. Nhưng với thiên tư của Viên Hạo, thời gian càng dài về sau, tu vi càng có thể sẽ vượt qua hắn. Tới lúc đó Băng Phách Huyền Âm sẽ mất đi tác dụng vốn có, hơn nữa Liệt Dương Song Thủ Kiếm của đối phương và còn có thiên tư của đối phương sẽ mang đến ưu thế càng ngày càng lớn, tới lúc đó sẽ không thể nào áp chế được người này nữa. Nếu đã như vậy, chi bằng lần nữa chọc giận đối phương, nếu như có thể thừa dịp đối phương lông cánh chưa đủ mà bóp chết từ trong trứng nước, tự nhiên là không gì có thể tốt hơn.
"Ha ha, tốt, tốt, ngươi tưởng rằng những thủ đoạn đó ở Luyện Khí kỳ còn có thể sử dụng tới hiện tại sao? Nếu đã như vậy, chúng ta hôm nay làm một cái kết thúc đi." Viên Hạo giận quá hóa cười, thân thể bay lên không trung. Hai đạo kiếm quang phân biệt từ hai bên trái phải, hai đoàn liệt hỏa hừng hựng thiêu đốt trên không trung, nhiệt độ tăng cao khiến cho những thủ vệ ở cổng thành đã có chút không chịu nổi.
Về phần hai tỷ đệ Vương Thiến còn chưa hề tu luyện, lúc này bất quá chỉ là một phàm nhân, mồ hôi càng tuông ra như tắm. Lục Tiểu Thiên vung tay, một đoàn ánh sáng nhu hòa bao phủ lấy hai người sau đó lại đưa họ vào trong thành.
"Ngừng tay! Các ngươi tưởng rằng bản thân là người của danh môn chính phái thì có thể làm xằng làm bậy ở Vọng Nguyệt thành này sao?" Âm thanh già nua từ trong thành vang lên, một bóng hình màu xám chân đạp Linh Hạc bay đến. Con Linh Hạc này so với linh cầm trong Linh Tiêu Cung hoàn toàn bất đồng. Chỉ dựa và khí thế của bản thân Linh Hạc đã có thể không phân cao thấp với Lục Tiểu Thiên và Viên Hạo rồi. Mà lão giả áo xám đạp trên đó, khí tức càng vô cùng kinh khủng, hoàn toàn áp chế Lục Tiểu Thiên và Viên Hạo.
Nếu tu sĩ cao giai của Vọng Nguyệt thành đã xen vào, chuyện này cũng không thể tiếp tục nữa rồi. Viên Hạo hừ lạnh rồi trực tiếp đi vào trong thành.
"Đã mạo phạm rồi, bất quá tại hạ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, xin thứ lỗi." Lục Tiểu Thiên chắp tay nói với lão giả áo xám trên không trung. Coi như là hành lễ, sau đó cũng tiến vào Vọng Nguyệt thành. Tuy rằng bọn họ có làm càn một chút, bất quá người của các môn phái dù sao cũng có chút tâm lý ưu thế hơn người của Liên Minh Tán Tu. Tuy rằng chiến đấu ở cổng thành nhất định sẽ xúc phạm tới cao tầng của Vọng Nguyệt thành, nhưng dù sao cũng vẫn chưa thực sự động thủ. Đối phương cũng không có quyền xử lý bọn họ. Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là lão giả áo xám cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nếu như là tu sĩ Kim Đan kỳ, Viên Hạo cũng không dám càn rỡ như vậy.
Đôi mắt tam giác của lão giả áo xám lóe qua một tia phẫn nộ, bất quá nhìn thấy Lục Tiểu Thiên hành lễ, sắc mặt cũng dễ chịu hơn một chút. Đối diện với những kẻ đại tài khí thô của các môn phái, tổ chức Liên Minh Tán Tu khó tránh khỏi có chút lỏng lẻo. Khi đối mặt với tu sĩ của các môn phái, xác thực sẽ luôn chịu thiệt thòi một chút.
Lục Tiểu Thiên ở tiệm buôn công pháp trong Vọng Nguyệt thành tuyển chọn hai bộ công pháp có thể tu luyện tới Luyện Khí kỳ đại viên mãn, rồi dẫn theo hai tỷ đệ Vương thị tới tiểu viện trước kia mà hắn thuê. "Hai người các ngươi tới đây một chút."
Vương Thiến và Vương Uy hai người lo sợ bất an đi tới trước mặt Lục Tiểu Thiên, lộ ra vẻ vô cùng không tự nhiên. Trước đó Lục Tiểu Thiên một mực không có nói với bọn họ quá mấy câu, lại mấy lần chứng kiến uy thế của Lục Tiểu Thiên, trong lòng đối Lục Tiểu Thiên cũng có mấy phần e ngại.
"Sau khi tiến vào tu tiên giới, vị trí và hoàn cảnh của các ngươi cũng sẽ hoàn toàn khác với trước đây. Gia gia của các người đã bị thương rất nặng, hiện tại có lẽ đã không qua khỏi. Ta nhận sự ủy thác của gia gia các ngươi, là dẫn các ngươi về Linh Tiêu Cung, cung cấp cho các ngươi một hoàn cảnh tu luyện. Nhưng sau này rốt cuộc đi con đường như thế nào, hoặc là bái ai làm sư phụ, đều hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân các ngươi." Lục Tiểu Thiên nói.
"Nhưng, nhưng chúng ta không thể bái ngài làm sư phụ sao?" Vương Thiến lớn hai đệ đệ hai tuổi, cố gắng lớn gan hỏi.
"Ta độc lai độc vãng quen rồi, không muốn thu đồ đệ. Chỗ này có hai bộ công pháp, các ngươi mỗi người tu luyện một bộ. Ta đã truyền tin cho người của Linh Tiêu Cung, qua một đoạn thời gian sẽ có người gọi là La Khang tới đón tỷ đệ hai người. Tới lúc đó hai người các ngươi nếu như trên tu luyện có nghi vấn gì, hoặc là trong Linh Tiêu Cung có một số tình huống không rõ, có thể trực tiếp tìm người tên La Khang này mà hỏi. Y có thể giải đáp vấn đề của các ngươi." Lục Tiểu Thiên ném hai bộ công pháp vừa mới mua cho hai tỷ đệ họ.
"Vâng!" Tuy rằng có chút thất vọng với việc Lục Tiểu Thiên không nguyện ý thu họ làm đồ đệ, bất quá chút thất vọng này rất nhanh đã bị hai bộ công pháp làm cho phai nhạt. Đã từng có lúc, thuật tu tiên mà tỷ đệ hai nàng vẫn một mực hướng tới, lại khát vọng nhưng không thể nào với tới, lúc này đây đã nằm gọn trong tay mỗi người, đã mở ra một đạo đại môn thần kỳ cho bọn họ.