Chương 207: Tinh luyện Đan Nguyên
Chương 207: Tinh luyện Đan Nguyên
"Tốt thôi, bất quá tốt nhất đừng có mấy yêu cầu quá hà khắc." Lục Tiểu Thiên nhìn Vương Đức Phong thật sâu rồi nói, đối với những lời mà lão giả tóc đen này nói, hắn tự nhiên cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Đạo Luyện Khí của Cổ Kiếm Tông là độc nhất trong toàn bộ Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới, hắn tự nhiên cũng biết rõ. Xác thực giống như những gì mà Vương Đức Phong nói, cung tiễn, còn có lân giáp loại pháp khí không hề đại chúng này giao cho người của Cổ Kiếm Tông luyện chế là tốt nhất. Chỉ là Vương Đức Phong đi một vòng lớn như vậy, chưa hẳn là không phải thăm dò lai lịch của hắn, hoặc là muốn hét giá cao hơn mà thôi. Hơn nữa giống dạng binh khí phường của tu tiên gia tộc Vương gia này cũng bài danh trong những thứ hạng đầu ở Vọng Nguyệt thành, lịch sử lâu đời đã truyền thừa mấy chục đời, không ngừng đưa những thân thích của mình vào các môn phái, quyền hạn trong những môn phái này cũng không hẳn là nhỏ.
"Dạng khách hàng có nhiều đồ tốt trong tay như đạo hữu chúng ta tự nhiên sẽ cố gắng toàn lực lôi kéo rồi, ta đây sẽ lập tức phát truyền âm phù cho người của Cổ Kiếm Tông, tin rằng rất nhanh sẽ có hồi đáp." Vương Đức Phong gật đầu nói.
"Không vội, chỗ ta đây còn có một khối Sí Viêm Tinh, có lẽ không cần phải đưa tới Cổ Kiếm Tông chứ." Lục Tiểu Thiên lấy ra một khối quáng thạch màu đỏ óng ánh.
"Sí Viêm Tinh!" Tinh mang trong mắt Vương Đức Phong bạo phát, thật không biết trong tay người trẻ tuổi trước mắt này rốt cuộc có bao nhiêu đồ tốt. Đống cực phẩm đan dược đó không cần nhắc nữa, đan dược đồng giai trong toàn bộ Vọng Nguyệt thành này chỉ sợ cũng không có ai giao dịch một lần nhiều giống như Lục Tiểu Thiên lần trước vậy. Mà nhục thân hoàn chỉnh của Hỏa Giao trước mắt này, còn có khối Sí Viêm Tinh thể tích không nhỏ này không thứ nào mà không là cực phẩm.
"Tài liệu trên thân Hỏa Giao tương đối khó có được, luyện chế khó khăn không nói. Không giống như Sí Viêm Tinh có thể liên lục luyện chế đi luyện chế lại. Một khi làm không khéo sẽ làm cho linh tính bị hao tổn, ta cũng là lo lắng cho đạo hữu sẽ bị tổn thất. Khối Sí Viêm Tinh này bằng thực lực của binh khí phường chúng ta, tự nhiên là có thể luyện chế rồi."
"Nếu đã như vậy, thì luyện chế cho ta một thanh Sí Viêm Kiếm, nói giá đi." Lục Tiểu Thiên thu lại nhục thân của Hỏa Giao rồi nói.
"Sí Viêm Kiếm, riêng việc hòa tan loại tài liệu luyện khí Hỏa hệ như Sí Viêm Tinh đây thì cần phải dùng tới linh hỏa đồng cấp với nó là Tam Muội Chân Hỏa. Luyện chế cũng gian nan hơn phần lớn pháp khí khác, cho nên muốn luyện chế Sí Viêm Kiếm cần phải năm vạn hạ phẩm linh thạch." Lão giả tóc đen nói ra giá cả.
Năm vạn hạ phẩm linh thạch, đã có thể mua được một kiện pháp khí không tồi rồi. Nhưng không phải loại pháp khí nào cũng có tư cách trở thành pháp khí đan nguyên. Trong tay hắn đã có một thanh Liệt Địa Đao, đáng tiếc hắn lại không có Kim hệ đan nguyên. Sí Viêm Kiếm là con đường nhanh nhất giúp hắn có thể sở hữu một kiện pháp khí đan nguyên, cho dù là trả giá lớn một chút, cũng là hoàn toàn đáng giá.
Giao xong tiền cọc, sau khi ký khế ước, Lục Tiểu Thiên liền rời khỏi binh khí phường của Vương thị.
Lục Tiểu Thiên lại thuê một căn tiểu viện tĩnh lặng khác trong Vọng Nguyệt thành. Sau khi bố trí cấm chế ngăn cản khí tức tiết ra ngoài, hắn liền lấy ra yêu đan của Hỏa Giao đã cất giấu lâu nay. Khỏa yêu đan của thất giai Hỏa Giao bởi vì đã liều mạng với Đông Phương Nghi mấy lần nên phẩm chất cũng đã giảm xuống. Tuy rằng lúc này vẫn tán phát ra một cỗ khí tức uy nghiêm, bất quá Lục Tiểu Thiên cũng không dám khẳng định bên trong có thể tinh luyện ra đủ đan nguyên hay không, nếu thật sự không đủ thì cũng là phiền phức không nhỏ a.
Bất quá đây tạm thời là con đường nhanh nhất để hắn có được đan nguyên. Nếu như thật sự không thể tinh luyện ra, thì sau khi Sí Viêm Kiếm và bộ cung tiễn và lân giáp của Hỏa Giao kia luyện chế xong cũng chỉ có thể tạm thời chờ đợi ở Vọng Nguyệt thành, xem trên đấu giá hội sau đó có xuất hiện Hỏa hệ đan nguyên hay không. Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không nhanh chóng trở lại Vọng Nguyệt thành như vậy.
Đưa tay chỉ một cái, yêu đan của thất giai Hỏa Giao liền bay lên lơ lửng trước người hắn, bên trên đã tràn đầy vết nứt chằn chịn. Khiến Lục Tiểu Thiên cảm thấy khỏa yêu đan trước mắt này nếu như lại bị công kích rất có thể sẽ giảm xuống cả một cấp bậc. Cũng may trước đó đầu Hỏa Giao này lại không tiếp tục vận dụng yêu đan, kiếm khí bốn phương tám hướng trong Thất Tinh trận bắn tới căn bản không phải là một khỏa yêu đan nho nhỏ có thể chống đỡ nổi, nếu không sợ rằng cũng sẽ không có thu hoạch trước mắt này.
Mấy đạo khí kình từ ngón tay hắn bắn ra, quấn quanh viên yêu đan đang lơ lửng phía trước. Tiếp sau đó, lại càng có nhiều khí kình không ngừng gia nhập vào quấn quanh viên yêu đan này. Xung quanh yêu đan Hỏa Giao đã có thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, để áp súc từng sợi tinh hoa nho nhỏ, tích tiểu thành đại.
Quang mang phát tán trên viên yêu đan này càng thêm ảm đạm, vết nứt trên bề mặt cũng càng ngày càng nhiều. Bất quá lúc này trên mặt Lục Tiểu Thiên lại lộ ra một tia vui mừng, thông qua Linh Mục Thuật hắn có thể nhìn thấy bề ngoài yêu đan lúc này đã biến thành một khối vỏ vô dụng, mà tinh hoa của yêu đan đang không ngừng nội liễm, áp súc. Nếu như tinh luyện ra đan nguyên từ trong hàng ngàn khỏa đê giai yêu đan đồng hệ là một quá trình vô cùng phức tạp và rườm rà, tương đối mà nói, yêu đan của thất giai Hỏa Giao này vốn đã là Kim Đan kỳ, tinh luyện đan nguyên từ yêu đan này cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nửa tháng sau, yêu đan lơ lửng trên không trung nứt vỡ ra từng tầng,, lộ ra bên trong hai giọt đan nguyên giống như là hỏa diễm đang nhảy máu. Một lớn một nhỏ, Lục Tiểu Thiên không giấu được vẻ mặt vui mừng. Cái lớn tương đương với một giọt rưỡi, không nghĩ tới lại có thể tinh luyện ra nhiều đan nguyên như vậy, thật sự là có chút ngoài ý liệu.
Linh lực của một khối thượng phẩm linh thạch trong tay cơ hồ đã tiêu hao hết, chỉ còn lại một ít mà thôi. Liên tục tinh luyện nửa tháng trời, cho dù pháp lực vận chuyển không nhiều, nhưng quá trình tinh luyện là một thời gian kéo dài. Mỗi lần tinh luyện đều phải duy trì tới khi hoàn thành, nếu mà nửa chừng ngắt đoạn, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Lục Tiểu Thiên lấy ra hai cái bình nhỏ phân biệt thu hai giọt đan nguyên này vào, lúc này hắn mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, truyền âm phù." Sau khi thu lại đan nguyên, Lục Tiểu Thiên mới nhớ tới mười mấy ngày trước Vương Đức Phong đã có câu trả lời cho hắn. Bất quá rất nhanh khóe miệng của hắn lại lộ ra tia cười lạnh, giở công phu sư tử ngoạm sao, dọa dọa đối phương một chút cũng tốt.
Tính toán thời gian, La Khang có lẽ cũng đã tới Vọng Nguyệt thành rồi. Lục Tiểu Thiên nghĩ tới việc của hai tỷ đệ Vương thị, vì thế liền nhanh chóng đi ra ngoài. Khi đi tới tiểu viện của hai tỷ đệ đó, La Khang quả nhiên đã đợi ở trong tiểu viện rồi.
"Lục sư thúc!" La Khang vốn đang ở trong tiểu viện dạy hai người Vương Thiến và Vương Uy tu luyện, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên đang tiến vào, sắc mặt vui mừng vội vàng hành lễ.
"Ngươi tới lâu chưa?" Lục Tiểu Thiên hỏi
"Vãn bối sau khi thu được truyền âm phù của sư thúc, liền lập tức lên đường tới đây, đã tới được năm ngày rồi." La Khang cung kính nói.
"Hai tỷ đệ này thì nhờ ngươi dẫn về an bài ở Thanh Nguyệt Phong, việc tu luyện của hai tỷ đệ này sau này giao cho ngươi." Lục Tiểu Thiên nói.
"Lục sư thúc yên tâm, vãn bối nhất định dốc lòng dạy dỗ hai người họ." La Khang liên tục gật đầu nói. Y có thể tu luyện ở Thanh Nguyệt Phong là đã có được lợi ích cực lớn rồi. Ngoài ra còn ở trên Thanh Nguyệt Phong khai mở ra một mảnh linh điền nho nhỏ, thu hoạch được không ít linh thạch. So với trước đây cuộc sống hiện tại đã dễ chịu hơn nhiều, cảm khái với sự cải biến mà Lục sư thúc ban tặng, cho nên đối với việc mà Lục Tiểu Thiên giao phó, y tự nhiên cũng vô cùng cẩn trọng.
"Đúng rồi, từ sau khi sư thúc rời khỏi Thanh Nguyệt Phong, vãn bối dựa theo sự phân phó của sư thúc, đã thu thập được một số hạt giống linh thảo."
Lục Tiểu Thiên nhận lấy vài cái ngọc hạp mà La Khang đưa tới, bên trong cất giữa các chủng loại hạt giống bất đồng. Trong đó có một khỏa hạt giống linh thảo to lớn đập vào trong mắt hắn, "Ô Tê Thảo!" làm sao ngươi có được?"