Chương 219: Truy đuổi
Chương 219: Truy đuổi
"Cuối cùng cũng đợi được Lục đạo hữu tới rồi." Vương Đức Phong vẻ mặt tươi cười nhìn Lục Tiểu Thiên tiến vào.
"Lân giáp Hỏa Giao của ta đâu?" Lục Tiểu Thiên trực tiếp nói, việc quan hệ đến Hỗn Nguyên Đạo Tàng. Hắn không có nhiều thời gian lãng phí ở Vọng Nguyệt thành, nếu không phải vì kiện lân giáp Hỏa Giao này, hắn cũng lười quay lại đây.
"Đã luyện chế xong rồi, đạo hữu mời xem." Vương Đức Phong lấy ra một cái mộc hạp từ trong túi trữ vật. Khi mở ra bên trong có một cỗ linh khí kinh người phát tán ra ngoài.
"Không sợ đạo hữu chê cười, ta tuy rằng là một trong những người đầu lĩnh của Vương thị binh khí phường, trong Vọng Nguyệt thành cũng đã nhìn thấy không ít đồ tốt, nhưng có thể sánh ngang với kiện lân pháp Hỏa Giao này thì lại không tìm ra được một hai kiện, không biết những đan dược quý hiếm mà đạo hữu hứa đã có chưa?"
Lục Tiểu Thiên ném cho Vương Đức Phong mấy cái bình đan dược.
Vương Đức Phong không kịp chờ đợi mà vội vàng mở ra, đôi mắt nhất thời trợn tròn. Ba viên Trúc Cơ đan, một khỏa Trú Nhan đan, còn có một khỏa Dưỡng Hồn đan, đan dược nhiều nhất chính là hạ phẩm Bồi Nguyên đan, tương đối bình thường một chút, nhưng số lượng lại nhiều. Về phần ba loại trước đó, đều là loại cực kỳ hiếm thấy.
"Lục đạo hữu, giá trị của những đan dược này có chút vượt qua phí luyện chế bộ pháp khí này, phần dư ra ta tính bằng linh thạch, đạo hữu thấy thế nào?"
"Trả bằng linh thạch? Đạo hữu cảm thấy ta sẽ thiếu những hạ phẩm linh thạch bình thường này sao?" Lục Tiểu Thiên hỏi ngược lại.
"Không biết Lục đạo hữu muốn cái gì, ta nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn." Vương Đức Phong vỗ ngực nói. Trúc Cơ đan, Trú Nhan đan, còn có Dưỡng Hồn đan, không thứ nào không là trân phẩm. Trình độ trân quý của hai loại sau thậm chí còn hơn Trúc Cơ đan. Cái Vương Đức Phong nhìn trúng ngoại trừ mấy loại đan dược này ra, càng là cách mà Lục Tiểu Thiên có thể có được những thứ đan dược này.
"Mấy người đứng sau ta cần có thượng phẩm linh thạch, ngươi giúp ta đổi thành thượng phẩm linh thạch là được." Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói. Trong trạng thái bình thường, tu sĩ Trúc Cơ kỳ dùng trung phẩm linh thạch là không tệ rồi, bất quá một khi vận dụng đan nguyên pháp khí, trung phẩm linh thạch không thể chống đỡ được bao lâu. Hơn nữa khôi lỗi tương đương với tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì nhất định phải là thượng phẩm linh thạch mới có thể tác chiến lâu đài. Trung phẩm linh thạch trong tay hắn cũng có không ít, nhưng thượng phẩm linh thạch lại không nhiều. Bản thân hắn lại không có thời gian đi thu thập những thứ này, chỉ có thể thông qua Vương Đức Phong nhân vật có chút thế lực ở Vọng Nguyệt thành này.
"Thượng phẩm linh thạch?" Đó cũng là loại mặt hàng quý hiếm, sợ rằng tu sĩ Trúc Cơ chúng ta, cho dù là cao, thông thường cũng sẽ giữ cho riêng mình." Trên mặt Vương Đức Phong lộ ra chút khó xử nói.
"Đan dược mà ta đưa cho ngươi cũng không phải loại hàng ngoài sạp có thể tùy tiện nhìn thấy, ta chỉ cần thượng phẩm linh thạch. Đương nhiên, nếu linh vật liên quan đến Ngưng Kim đan thì người sau lưng ta cũng cảm thấy hứng thú." Lục Tiểu Thiên nói.
"Ngay cả Ngưng Kim đan mà các ngươi cũng có thể luyện chế?" Vương Đức Phong vẻ mặt kinh hãi nói.
"Chỉ cần có linh thảo, thì sẽ có thể luyện chế được. Các ngươi tự mình suy nghĩ đi, ít lâu sau nữa ta sẽ quay lại" Sau khi nói xong câu này, Lục Tiểu Thiên liền rời khỏi Vương thị binh khí phường sau đó trực tiếp ra khỏi thành.
"Liệt Địa Đao!" Vốn đang nói chuyện cùng hai sư huynh đệ, Viên Hạo nhìn thấy một đạo kim quang lóe lên. Hai mắt híp lại lóe lên sát cơ lạnh thấu xương, khí tức của Liệt Địa Đao y không thể nào quen thuộc hơn nữa. Từ sau khi trúc cơ, y không có một khắc quên được sỉ nhục của người sở hữu thanh đao này gây nên cho mình.
"Viên sư huynh, Lạc sư tỷ bọn họ rất nhanh sẽ tới đây. Chúng ta ở chỗ này đợi bọn họ hay là sớm quay về Vọng Nguyệt thành?" Một thanh niên nam tử đứng bên cạnh nói, tuy lớn hơn Viên Hạo vài tuổi, nhưng thực lực lại không bằng Viên Hạo, việc xưng hô Viên Hạo là sư huynh cũng không phải là chuyện một hai năm nay.
"Lạc sư tỷ?" Khóe miệng Viên Hạo giật giật, Lạc Thanh là người duy nhất có thể đánh đồng với y trong lứa đệ tử trẻ tuổi đồng giai. Nguyệt Linh Kiếm Thể không hề kém hơn Thuần Dương Kiếm Thể, chỉ là Liệt Dương Song Thủ Kiếm của Viên Hạo đã xưa đâu bằng nay, là một bộ pháp khí. Cho dù là Lạc Thanh trúc cơ sớm hơn y vài năm, nhưng hiện tại nếu như động thủ, y cũng chưa hẳn sẽ sợ Lạc Thanh.
Chỉ là tư chất đối phương cũng không kém hơn y, tu sĩ còn cao hơn y một chút. Trong mặt các đệ tử khác ở Cổ Kiếm Tông, luận tư chất mà xếp bối phận, cho nên thân phận của Lạc Thanh cũng cao hơn Viên Hạo một chút. Viên Hạo đối với Lạc Thanh cũng vô cùng hiếu kỳ, khí chất bất phàm, tuy rằng cả ngày đều mang mạng che mặt, nhưng vẫn có thể cảm thụ dược vẻ thanh lệ thoát tục của đối phương, nhan sắc khuynh thành. Chỉ đáng tiếc là Viên Hạo lại vô duyên gặp mặt, chỉ nghe nói Lạc Thanh không ngờ lại có giao tình không tệ với Lục Tiểu Thiên. Hơn nữa một năm trước đó, còn tháo ra mạng che mặt trước mặt Lục Tiểu Thiên, nghĩ tới điều này, trong lòng Viên Hạo càng thêm khó chịu, bất kể như thế nào, Lục Tiểu Thiên nhất định phải chết!
"Viên sư huynh?" Cung Tân ở bên cạnh lại gọi hai tiếng.
"Ta còn có chút chuyện phải làm, các ngươi cứ đi hội hợp với Lạc sư tỷ trước, đợi sau khi ta làm xong việc sẽ đi tìm các ngươi, không tốn quá lâu đâu." Không đợi mấy người Cung Tân nói thêm gì nữa, Viên Hạo liền lấy ra Liệt Dương kiếm, phá không rời đi.
"Viên... " Cung Tân còn muốn nói vài câu, nhưng Viên Hạo đã biến thành một chấm đen nhỏ biến mất ở cuối chân trời. Tốc độ của Viên Hạo y không thể nào đuổi theo được, lại nói thực lực của đối phương còn mạnh hơn y, đuổi kịp cũng không ngăn lại được, chỉ có thể bỏ mặc.
"Cung sư huynh, huynh nói Viên sư huynh tại sao lại gấp gáp đi làm việc gì chứ?" Muội còn chưa từng nhìn thấy Viên sư huynh thất thố như vậy bao giờ." Một thiếu nữ mặt tròn đứng bên cạnh hiếu kỳ nói.
"Có thể làm cái gì, tự nhiên là đi báo thù rồi." Cung Tân nhún vai nói.
"Báo thù? Viên sư huynh là kiêu ngạo trong lứa đệ tử mới trúc cơ của chúng ta, cho dù là đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ tu vi có cao hơn nữa, đối với Viên sư huynh cũng vô cùng hữu lệ, ai lại dám không có mắt mà đắc tội với Viên sư huynh?" Thiếu nữ mặt tròn vẻ mặt không hiểu nói.
"Người trong môn phái chúng ta bình thường sẽ không bao giờ như vậy, bất quá môn phái khác thì không thể nói được. Viên sư huynh có lợi hại hơn nữa, nhưng cũng sẽ có khắc tinh, có thể khiến Viên sư huynh tức giận như vậy, tự nhiên cũng chỉ có tên tu sĩ của Linh Tiêu Cung kia." Cung Tân nhìn vẻ mặt đầy hiếu kỳ của vị sư muội xinh đẹp này, đành thỏa mãn lòng hư vinh của nàng. Vừa hay lúc này Viên Hạo đã rời khỏi, lá gan của y tự nhiên cũng lớn hơn một chút.
"Cung, Cung sư huynh nói là cái tên gọi là Lục Tiểu Thiên kia, là kẻ có giao tình thâm hậu với Lạc sư tỷ?" Thiếu nữ mặt tròn đột nhiên tỉnh ngộ. Hơn một năm trước, khi Lạc Thanh tháo mạng che mặt xuống, lúc đó có mặt không phải chỉ có hai huynh muội Lạc Viễn, Lạc Thanh hai người. Lạc Thanh lại là đệ tử phong vân của Cổ Kiếm Tông, sự việc sau đó rất nhanh đã được truyền ra ngoài.
"Ngoại trừ Lục Tiểu Thiên kia, tự nhiên là không còn ai khác rồi." Cung Tân thấy sư muội đi tới gần, ngửi được mùi thơm đặc hữu trên người thiếu nữ mặt tròn này, trong lòng không khỏi run động.
"Cái gì Lục Tiểu Thiên?"
"Một đạo âm thanh băng lãnh đột nhiên vang lên, Cung Tân giật nảy mình, bị người khác tiếp cận gần như vậy mà không hề phát hiện, đối phương nếu như có ý đồ xấu thì thật sự nguy hiểm rồi. Khi y ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh lục nhạt, mang mạng che mặt, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ nói: "Lạc sư tỷ, Hà sư huynh, Giang sư huynh."
Người tới không ngờ lại là Lạc Thanh cùng với hai sư huynh đồng môn khác, ngoài ra còn có hai tên đệ tử của Man Thú Tông, khí tức của hai người này không ngờ còn cường đại hơn Lạc Thanh mấy phần.