Chương 235: vùng đất Ngũ Hành
Chương 235: vùng đất Ngũ Hành
Hai huynh đệ thực lực cũng không tệ lắm, chiến đấu không có kéo dài bao lâu, Lữ Phong liền một kiếm cắt đứt đầu sói, sau đó hai người có chút cao hứng phân tách thân thể nó, lấy ra yêu đan trong đó.
"Viên yêu đan này mong rằng Lục tiền bối sẽ không chán ghét." Lữ Phong vuốt ve yêu đan, sau khi hơi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định hiến cho Lục Tiểu Thiên. Dù cho đối phương không hề động thủ, nhưng đằng sau còn có lúc phải cần đối phương bảo hộ. Không hy sinh việc nhỏ sao làm được việc lớn, chỉ cần đằng sau vào thời điểm nguy hiểm, Lục Tiểu Thiên có thể giúp họ một tay cũng là đáng giá.
"Không cần, thứ này ta không dùng đến" Lục Tiểu Thiên khoát tay áo, nếu là đồ vật có giá trị, hắn cũng sẽ thu lấy, một viên tam giai yêu đan cũng không phải do chính hắn động thủ giết được, đương nhiên hắn sẽ không nhận.
"Đa tạ tiền bối." Lữ Phong nghe vậy mừng khấp khởi thu hồi yêu đan.
Sau khi Lữ thị huynh đệ liên tiếp đánh chết vài con yêu thú bất đồng từ nhất giai đến tam giai, liền xuất hiện một nhóm lớn yêu Chồn đất, số lượng chừng hơn 300 con. Lữ thị huynh đệ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, Lục Tiểu Thiên trực tiếp khống chế Liệt Địa Đao lao tới chém giết, bất quá khiến hắn kỳ quái chính là, cả bầy yêu thú này cơ hồ không có một con nào là có yêu đan, sau khi bị pháp khí giết chết, không ngờ lại hóa thành một nắm cát vàng tán loạn trên mặt đất, hoàn toàn mất đi dấu hiệu sinh mệnh.
Cứ thế liên tiếp đi vòng vo hơn ba ngày nhiều, mấy người họ đã đi không dưới mấy ngàn dặm, Lục Tiểu Thiên mới đứng dưới chân một tòa núi không đáng chú ý, nhìn thấy hai cánh cửa một lớn nhỏ lớn được ánh sáng màu vàng đất bao quanh.
"Đúng rồi, đúng, chính là loại cửa này, có thể đi thông tới những địa phương khác." Lữ thị huynh đệ hưng phấn đến sắc mặt ửng hồng nói.
"Dựa theo những gì các ngươi nói, ta phải tách ra với các ngươi, chỉ có thể đi vào một cánh cửa kia, ta mới có thể đi tới địa phương đẳng cấp cao hơn, nếu không sẽ khó có thu hoạch. Hai người các ngươi, nếu như còn mạng ra ngoài, có thể đi chỗ sơn cốc ẩn thân trước đó chờ ta, ta sau khi đi ra, cũng sẽ tự đi tìm các ngươi."
Lục Tiểu Thiên sờ sờ cằm nói, tổng hợp những gì mà hắn nhìn thấy mấy ngày qua, còn có những gì mà Lữ thị huynh đệ nói, hắn phán đoán Hỗn Nguyên Đạo Tàng này hẳn là một nơi có đầy đủ Ngũ Hành,tu sĩ Luyện Khí kỳ phổ thông chỉ có thể đi vào tầng thứ nhất, đi tới đi lui, chắc hẳn cũng không thoát ra khỏi phạm vi của Ngũ Hành này. Tầng thứ hai có lẽ cũng giống như vậy, nhưng hẳn là nơi dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Có lẽ đồ vật hắn muốn có thể tìm được ở tầng thứ hai cũng không chừng, nếu như đã đến nơi này, không có đạo lý nào mà không đi vào thử một lần.
Nói xong, không đợi Lữ thị huynh đệ trả lời, hắn liền tiến vào cánh cửa lớn hơn màu vàng kia.
Linh quang hiện lên, loại cảm giác mê man này giống y như lúc tiến vào vòng xoáy ở lối vào lại xuất hiện. Trước mặt lại một trận mơ hồ, lần nữa khi Lục Tiểu Thiên tỉnh táo lại, đã phát hiện mọi thứ trước mắt đã biến đổi.
Lục Tiểu Thiên còn chưa lấy lại tinh thần, kình phong đã lao đến trên đỉnh đầu. Hắn liền có thể cảm thấy một cỗ khí kình sắc bén đang chộp về hai mắt của hắn. Đòn này nếu để bị bắt được, chỉ sợ đôi mắt này sẽ không còn sử dụng được nữa.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên giật mình, đối phương tới thật quá nhanh, trong nháy mắt cũng đã ép sát tới gần, uy hiếp quá lớn. Hắn lật bàn tay lại, liền trực tiếp lấy ra Sí Viêm Ly Hỏa kiếm một kiếm chém về phía trước, đồng thời thôi động pháp khí Tinh Đăng đến tận cùng.
U, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lục Tiểu Thiên nhìn lại, một con tứ giai kim sắc Linh Ưng kêu thảm thân hình run rẩy lung lay bay đi về phía xa. Không trung rơi xuống lượng lớn lông vũ, còn có một số vết máu của Linh Ưng, hiển nhiên một kiếm vừa rồi đã khiến nó bị thương không nhẹ.
Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, đánh không lại liền muốn chạy, nào có chuyện tốt như vậy. Tứ giai yêu cầm, linh trí đã không thấp, nếu con yêu cầm này còn có đồng bạn, để nó kêu gọi đến, cục diện sẽ càng thêm khó giải quyết, thậm chí mất mạng cũng không kỳ quái. Lục Tiểu Thiên đương nhiên sẽ không có chút nương tay, lấy trạng thái lúc toàn thịnh của con Linh Ưng này , muốn đuổi kịp nó chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bất quá bây giờ, tốc độ của thân hình đang không ngừng run rẩy trên không trung đó, ngay cả phi hành cũng đã khó khăn, chỉ là trong nháy mắt công phu, Lục Tiểu Thiên liền ngự kiếm bay tới phía trên của kim sắc Linh Ưng, chém xuống một kiếm, kim sắc Linh Ưng sợ hãi nhìn kiếm khí màu đỏ đó chém xuống, sớm biết cái tên nhân loại này thực lực đáng sợ như thế thì sẽ không đến trêu chọc hắn rồi, nhất là kiếm khí sắc bén vô song, khiến nó khó có thể ngăn cản.
Kim sắc Linh Ưng điên cuồng réo vang lên, phun ra một viên kim sắc yêu đan, va chạm với Sí Viêm Ly Hỏa kiếm. Sau vài lần va chạm, yêu đan vô cùng kiên cố cũng bị chém thành hai nửa. Kim sắc Linh Ưng kêu lên thảm thiết triệt để hôi phi yên diệt.
Lục Tiểu Thiên đưa tay triệu hồi Sí Viêm Ly Hỏa kiếm, con kim sắc Linh Ưng này thực lực không yếu, lại là Kim hệ yêu cầm. Kim hệ yêu thú từ trước đến nay sở trưởng về lực công kích, nhưng trực tiếp đối kháng đan nguyên pháp khí thì vẫn còn kém một chút. Bất quá Linh Ưng mặc dù bị giết chết, nhưng lại có một cỗ khí tức càng cường đại hơn đang tiếp cận tới. Trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên, trực tiếp hạ xuống mặt đất, hơi chần chờ một chút cũng không lập tức ẩn thân vào một núi nhỏ, mà chạy ngược lại ra một khu đất bằng phẳng có những bụi cây cỏ dại sau đó vung tay đánh ra một cái hố nhỏ. Có lẽ là quanh năm hấp thu Kim linh khí nơi đây, mặt đất cũng trở nên vô cùng cứng rắn có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn. Lục Tiểu Thiên trực tiếp chui vào ẩn nấp trong hố sâu đó, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cỏ dại thấp bé nhìn về phía xa.
Không bao lâu, trung niên áo bào đen Đoạn Hồi Thiên dẫn theo mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngự kiếm bay tới.
"Đoàn sư huynh, nơi này vừa rồi từng có trận chém giết." Một thiếu phụ váy đen cảnh giác nhìn chung quanh nói.
"Không chỉ có chém giết, hơn nữa còn là người quen." Đoạn Hồi Thiên cảm ứng được cỗ khí tức pháp lực nóng bỏng trên không trung kia, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị. "Xem ra lần này chúng ta ở trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng này cũng không quá thái bình, đệ tử của môn phái ở Vọng Nguyệt tu tiên giới đã tới rồi."
Đoạn Hồi Thiên trong đầu hiện lên hình bóng thanh Sí Viêm Ly Hỏa kiếm kinh người kia, lúc trước mặc dù chỉ liếc nhìn qua một chút, bất quá Sí Viêm Ly Hỏa kiếm vẫn để lại cho Đoạn Hồi Thiên ấn tượng khó mà phai mờ, còn có thủ đoạn vô cùng sắc bén của tên tu sĩ thanh niên kia.
"Là người quen của Đoạn sư huynh?" Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ bên cạnh đều ngạc nhiên nói. Đoạn Hồi Thiên là tu sĩ của Kim Tàm Cốc ở Nam Hoang, tiến vào Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới chưa bao lâu, làm sao lại quen thuộc với tu sĩ của Vọng Nguyệt tu tiên giới này.
"Người này hẳn là tu sĩ của Linh Tiêu Cung, tu vi mặc dù cũng vẫn chỉ là khoảng Trúc Cơ tầng ba. Nhưng tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ sợ rằng không phải là đối thủ của người này, trên tay còn có một thanh đan nguyên pháp khí, càng có một con Ngô Công khôi lỗi thực lực tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ. Cho dù là ta muốn thu thập hắn, cũng có phần khó khăn, các ngươi nếu như đơn độc gặp được hắn, có bao xa liền trốn bao xa." Đoạn Hồi Thiên trầm giọng nói.
"Đan nguyên pháp khí, Ngô Công khôi lỗi?" Mọi người không khỏi thở ra một hơi lãnh khí, một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ có được vũ khí như thế tất nhiên là đệ tử đắc ý hay là hậu đại dòng chính của Kim Đan lão tổ trong môn phái.
"Bất quá người này có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không phải là tường đồng vách sắt. Sợ rằng là có chút hơi quá rồi đó, cho dù là đan nguyên pháp khí ta cũng không tin không chịu nổi một đòn." Một thanh niên trên Trương Sĩ Nguyên vẻ mặt có mấy phần ngạo khí không phục nói.
"Một trận chiến ở rừng trúc, bao gồm cả Mạnh sư đệ trong đó, cộng thêm đệ tử của Ưng Vũ Môn, có bảy người đều chết ở trong tay người này. Ba người Mạnh sư đệ cộng lại, cũng không chống nổi một đòn. Trên thân người này có một loại bảo vật chuyên môn khắc chế tu sĩ cấp thấp. Đối với tu sĩ vừa Trúc Cơ không bao lâu mà nói, thậm chí còn kinh khủng hơn xa đan nguyên pháp khí gấp trăm lần. Ta nói đến thế thôi, nếu như các ngươi không phục, sau này đều có thể tự mình đi làm việc của mình." Đoạn Hồi Thiên cười lạnh, nếu không phải ở trong cái gọi là Hỗn Nguyên Đạo Tàng này nguy cơ trùng trùng, sau khi ra ngoài còn phải đối mặt tu sĩ các phái ở Vọng Nguyệt tu tiên giới lúc nào cũng có thể giết tới, lấy tính cách xưa nay của y, mới không thèm để ý những kẻ vướng víu này.