Chương 243: Thái Hạo Chiến Thể
Chương 243: Thái Hạo Chiến Thể
Trên tấm bia đá có chín khối lân phiến, tám khối dựng thẳng đứng, một khối lại nằm nghịch hướng. Tám khối trong đó lại trống rỗng, chỉ có khối nghịch hướng kia bên trên có viết những dòng chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt. Lục Tiểu Thiên vận dụng Linh Nhãn thuật, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy những gì trên đó giới thiệu.
"Thái Hạo Chiến Thể" lúc Lục Tiểu Thiên nhìn thấy mấy chữ này, trong lòng có chút nghi hoặc, danh tự này nghe có chút uy vũ, đọc giới thiệu trên đó cũng rất là uy phong. Chỉ là hắn từng ở trong Tàng Thư điện ở Linh Tiêu Cung được một đoạn thời gian, vì để tìm kiếm loại công pháp giống như Hỗn Nguyên Kinh dễ dàng cho loại tu sĩ có tư chất tạp linh căn như hắn tu luyện. Hắn gần như đã lật tung toàn bộ công pháp trong đó, cũng không hề nhìn thấy qua loại công pháp luyện thể Thái Hạo Chiến Thể. Nhìn qua trông cũng có vẻ bất phàm, chỉ là hắn đã tu luyện Hoành Luyện Kim Thân loại công pháp luyện thể một mực có thể tu luyện tới Kim Đan kỳ này, tạm thời không cần thiết phải thay đổi. Hơn nữa lúc này hắn cũng không có thời gian rãnh rỗi đi học loại công pháp này, phải mau chóng tìm cách rời khỏi nơi này mới là phải đạo.
An dưỡng Phó nguyên thần không phải là chuyện một sớm một chiều, ít nhất phải một năm nửa năm mới có thể khả năng phục hồi như cũ. Sau khi thô sơ kiểm lại đồ vật giản lược một lần, Lục Tiểu Thiên liền bắt đầu từng bước lục soát bốn phía. Mặc dù Thanh Đan Cung và bảy tên tu sĩ Man Thú Tông nói chắc như đinh đóng cột, nhưng cuối cùng vẫn phải cần bản thân thăm dò lại một lần nữa, Lục Tiểu Thiên mới có thể có kết luận.
Với tu vi lúc này của Lục Tiểu Thiên, mỗi ngày phục dụng Bồi Nguyên đan, hấp thu linh khí chuyển hóa so với việc ngồi đả tọa còn nhanh hơn nhiều, tiết kiệm được lượng lớn thời gian. Sau khi tìm tới tìm lui phương viên trăm dặm một phen, thậm chí thi triển cả Thổ Độn thuật, thỉnh thoảng độn xuống mặt đất, ngoại trừ lãng phí thời gian và không ít pháp lực ra, thật giống như những gì mà bọn họ đã nói. Cái nơi phương viên trăm dặm này bị một tầng cấm chế thần bí phong tỏa, ngoại trừ bầu trời vời vợi và cát vàng nhìn không thấy điểm cuối, căn bản không còn lối ra nào khác.
"Hắc hắc , mặc cho thủ đoạn của hắn có lợi hại hơn nữa, còn không phải giống như chúng ta, chỉ có thể bị vây chết ở chỗ này?" Trung niên gian xảo hai ngày nay sớm đã thu hết cử động của Lục Tiểu Thiên vào trong mắt, trông có chút hả hê nói.
"Ngươi vui cái gì, ta thấy ngươi chính là ghen ghét thực lực người khác mạnh hơn mình, ước gì hắn tìm không thấy đường đi ra ngoài. Thật sự là nóng hỏng đầu rồi, nếu hắn thật sự tìm không thấy, lẽ nào lại có chỗ tốt cho chúng ta hay sao?" Một nữ tu trung kỳ trẻ tuổi của Man Thú Tông liếc mắt nói.
"Ta đúng là có chút ghen ghét, người trẻ tuổi kia, luận bản lĩnh thật sự, cũng chưa chắc cao minh hơn ta, chỉ là đồ tốt trên thân hắn quá nhiều, một cái lục giai đỉnh cấp sát trận, nguyên bộ đan nguyên pháp khí. Còn có một con Ngô Công khôi lỗi có thể so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một cái đỉnh cấp pháp khí phòng ngự có thể ngăn cản pháp khí công kích. Tùy tiện lấy ra một kiện đều đã rất là khó lường, tiểu tử này không ngờ một người lại có tất cả. Thật là khiến người ta không thể tưởng tượng. Tám thành là tu sĩ Kim Đan kỳ nào đó thọ nguyên gần cạn truyền thừa toàn bộ y bát cho người này, hay là đạt được ở trong một động thiên phúc địa nào đó. Nếu không hắn chỉ là một tên tán tu, làm sao có thể với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mà đã có được những thứ này." Trung niên gian xảo Phan Tân bộ dạng không ăn nho mà nói nho xanh, tức tối nói.
"Ngươi nói cũng không phải vô đạo lý, chỉ là những vật đó lúc này đã ở trên thân hắn, đó chính là thực lực của hắn, ngươi còn có thể đoạt được hay sao?" Ôn Phủ nói.
"Thế thì không thể, ta nào có thực lực kia." Phan Tân cười khan một tiếng nói.
"Đã không thể, vậy liền ngậm cái miệng ngươi lại, chúng ta hiện tại đang đi chung một thuyền, nếu ngươi xuất khẩu cuồng ngôn, lỡ như để cho đối phương nghe được, khiến đối phương tức giận động thủ, cũng đừng trách ta khoanh tay đứng nhìn." Ôn Phủ mặt không thay đổi nói. loại người như Phan Tân này, bản thân không có bản sự, còn ganh ghét với người khác. Bình thường thì cũng thôi đi, đã biết rõ thực lực của Lục Tiểu Thiên đủ để quét ngang cả đám người này của bọn họ, mà còn không biết giữ mồm giữ miệng, không cảnh cáo y một phen, thật không biết sau đó sẽ còn gây ra náo loạn gì.
Phan Tân thức thời ngậm miệng lại, nhưng bị Ôn Phủ trách mắng như vậy, sắc mặt vẫn có chút không dễ coi. Y oán trách nhìn Lục Tiểu Thiên ở xa kia, thấy ánh mắt Lục Tiểu Thiên đang nhìn về một nơi loạn thạch, liền thầm hừ một tiếng. Một khối đoạch thạch bị cắt mất một đoạn, lẽ nào còn có thể có huyền cơ gì?
Hai ngày trước hắn và tu sĩ Kim Tàm Cốc chiến đấu, cũng đánh một trận cát bay đá chạy. Lục Tiểu Thiên tự nhiên là không cảm thấy hứng thú với một khối đá bình thường, bất quá hắn chỉ cảm thấy vết cắt trên khối đá này có chút quen mắt.
"Tấm bia đá!" Lục Tiểu Thiên hơi suy nghĩ, liền nhớ tới tấm bia đá tìm được từ trong túi trữ vật của tu sĩ Triệu Phụng Sơn của Kim Tàm Cốc. Hắn lấy ra so sánh, vết cắt đó với khối đá trên tay hắn vừa khéo hoàn toàn khớp nhau.
"Tấm bia đá này thật sự được cắt xuống từ nơi này." Lục Tiểu Thiên sau đó thu lại tấm bia đá, sắc mặt biến đổi liên tục. Nếu nói như vậy, khối bia đá này đã tồn tại từ trước khi đám người bọn họ tiến vào. Vậy thì bản công pháp luyện thể này lại do ai lưu lại, dụng ý lại là gì? Kẻ lưu lại tấm bia đá lại đang ở chỗ nào? Phải chằng bởi vì bị vây ở nơi này mà thọ nguyên hao hết nên vẫn lạc, lại hoặc nói là đã rời đi rồi?
Trong lòng Lục Tiểu Thiên nổi lên vô số cái nghi vấn, chỉ là những vấn đề này chú định tạm thời không tìm được đáp án. Thật vất vả mới có một chút phát hiện, nhưng cái phát hiện này lại không có bao nhiêu tác dụng, trong lòng hắn không khỏi cũng có một chút uể oải.
Lục Tiểu Thiên không tin, chỉ sợ bỏ sót một số dấu vết để lại, liên tiếp mười ngày, hắn đều đi dạo ở trong vùng đất phương viên trăm dặm này, đi xung quanh khu loạn thạch đó . Nhưng ngoại trừ chỗ bia đá kia có chút kỳ quặc ra, không còn thu hoạch được cái gì khác.
Mấy ngày sau, Lục Tiểu Thiên không thể không chán nãn mà đứng bên rìa nơi cát vàng cuồn cuộn đó. Những gì mà Ôn Phủ của Thanh Đan Cung nói không sai, cát vàng cuồn cuộn này xác thực không phải bình thường. Hắn mới đứng cách có mấy chục trượng, liền có thể cảm nhận được từng trận sát phạt chi khí, nếu như rơi vào trong đó, chỉ sợ là càng không chịu nổi.
Trước mắt ngoại trừ khu vực tràn ngập cát vàng này, hắn đã không còn cách nào khác. Cho dù là núi đao biển lửa, nói không chừng cũng chỉ có thể thử một lần. Lục Tiểu Thiên hai mắt khẽ nhắm lại, bắt đầu bước vào khu vực đầy cát vàng kia.
Bởi vì Hoành Luyện Kim Thân cũng đã có được thành tựu nhất định, thân thể của Lục Tiểu Thiên cường hãn hơn tu sĩ bình thường nhiều. Hắn cũng có lòng muốn thử uy lực của loại cát vàng này rốt cuộc lớn như thế nào, vì thế Lục Tiểu Thiên cũng không hề mở ra phòng ngự linh tráo liền tiến thẳng vào.
Thay vì nói nó là cát vàng thì nên nói là gió cốc cuốn theo lượng lớn hạt cát. Những hạt cát này giống như từng viên lợi nhận mọc đầy gai nhọn, cơ hồ không nơi nào không thể tiến vào. Điểm công kích này tự nhiên là không thể nào xuyên thấu phòng ngự của Hỏa Giao lân giáp, khi đám cát vàng đánh lên lân giáp, lại phát ra âm thanh kim loại va chạm vô cùng bé nhỏ. Mà mặt, tay chân, những nơi bị lộ ra ngoài, lại bị những hạt cát vàng này đánh cho đau nhức.