Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 246 - Chương 246: Tượng Đá Màu Vàng Nhạt

Chương 246: Tượng đá màu vàng nhạt Chương 246: Tượng đá màu vàng nhạt

Phan Tân vừa định phản bác vài câu, trên không trung bỗng nhiên lại truyền đến một trận dị động. Mấy người ở đây sắc mặt đồng thời thay đổi. Khoảng cách thời gian Lục Tiểu Thiên xuất hiện lần trước đã sau mấy năm, lâu như vậy mới lại có người lần nữa tiến vào. Nhìn động tĩnh này, chỉ sợ người tiến vào sẽ không ít, nếu như người tới lại là tu sĩ Dị vực, làm không khéo lại là một trận khổ chiến.

Trong khu cát vàng mù mịt không thấy điểm cuối, một khối đá vụn to cỡ đầu người bị gió bão thổi tới, tốc độ nhanh chóng, khiến phần lớn tu sĩ thậm chí không kịp phản ứng. Trong cát vàng có một đạo thân ảnh, quát lên chói tai, một quyền đấm ra phía trước. Bên trên quyền đầu đó, bao phủ đầy lân phiến màu đỏ, trông giống như là luồng ánh sáng đỏ đang lưu chuyển. Những hạt cát vàng đủ để cắt vỡ núi đá, nện lên trên lân phiến màu đỏ đó, tựa hồ không tạo thành ảnh hưởng nào.

Oanh! Quyền đầu và tảng đá chạm vào nhau, một tiếng nổ mãnh liệt khiến cho cát vàng ở xung quanh cũng đều bị khuấy động tản ra. Tảng đá đó hóa thành bột mịn, thân ảnh bao phủ đầy lân phiến màu đỏ cũng nhanh chóng lui lại.

Vù vù... Mười mấy khối đá hỗn tạp xen lẫn tiếng rít lần nữa đánh tới, thân ảnh lân phiến đỏ đó cả người lắc lư. Một trận quyền đấm cước đá đánh vỡ lượng lớn mảnh đá bay tới, bất quá vẫn có một viên nện trúng vào bụng, cả người bị bay ra sau hơn mấy chục trượng, ngã xuống nặng nề trên mặt đất.

"Lực đạo cũng đã ngưng thực không ít." Thân ảnh bao phủ lân phiến đỏ này tự nhiên chính là Lục Tiểu Thiên. Lúc này hắn lau đi vết máu nơi khóe miệng, bị lực đạo lớn như vậy đụng vào, đối với lượng lớn tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, trực tiếp bị đụng vào thân thể, chí ít cũng sẽ bị gãy hết mấy khúc xương. Bất quá lúc này Lục Tiểu Thiên chỉ là phun ra một ngụm máu, liền vô sự đứng lên lần nữa.

Ở bên trong bão cát, tốc độ tu luyện Thái Hạo Chiến Thể so với dự liệu của hắn còn muốn nhanh hơn một chút. Từ sau khi tu luyện Thái Hạo Chiến Thể, hắn liền cảm nhận được nhục thân công kích và phòng ngự cũng đang đề thăng nhanh chóng. Sớm đã vượt qua cực hạn mà cực phẩm linh khí có thể thừa nhận, lân phiến đỏ trên thân cũng duy trì thời gian dài và ngày càng rõ rệt. Mà Lục Tiểu Thiên còn phát hiện, lực công kích của Thái Hạo Chiến Thể có lẽ không mạnh hơn Hoành Luyện Kim Thân quá nhiều, nhưng về phương diện phòng ngự, sau khi có thêm tầng lân phiến màu đỏ này, thậm chí còn mạnh hơn, hơn nữa tốc độ khôi phục tự chữa lành càng nhanh hơn.

Vì thế cùng với việc tu vi được đề thăng, hắn càng ngày càng tiến sâu vào trong khu vực bão cát. Bất quá khi hắn càng đi sâu vào trong, vào hơn một năm trước, hắn đã tiến vào khu vực có đầy những hòn đá bay loạn, cũng chính là lần đầu tiên hắn bị những hòn đá đó đụng bay, bị thụ thương không nhẹ. Dưới sự uy hiếp của tử vong, hắn tu luyện Thái Hạo Chiến Thể vào lúc nguy cấp đã đột phá tới tầng thứ hai. Lân phiến màu đỏ cả người càng trở nên kiên cố như kim thạch. Hắn liền dừng lại ở nơi này thời gian dài, thậm chí dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy, hắn đồng dạng có thể khoanh chân ngồi đả tọa tu luyện.

Ca sát, một tràng âm thanh giống như là cơ quan khôi lỗi bị lão hóa đang cố gắng chuyển động. Lục Tiểu Thiên ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy cát vàng đã bay múa ngẫu nhiên rơi trúng vào giữa một số tảng đá lớn nhỏ bất nhất. Mấy pho tượng đá toàn thân màu vàng kim, thân hình cường tráng, cao bảy tám thước đang lao tới chỗ hắn. Trên thân chúng nó được bao phủ một tầng cát vàng, hốc mắt hãm sâu, trông giống như một con khôi lỗi màu vàng nhạt do đất đá tạo thành. Bất quá chúng nó lại linh hoạt hơn khôi lỗi nhiều. Nhìn thấy mấy pho tượng đá màu vàng nhạt này, Lục Tiểu Thiên liền kinh hãi, không đợi hắn kịp làm ra nhiều phản ứng, ba pho tượng đá màu vàng nhạt liền nhanh chóng tiếp cận, con đi đầu đấm ra một quyền về phía hắn.

Lục Tiểu Thiên bắt chéo hay tay đỡ lấy, lực đạo trầm trọng từ trên đỉnh đầu nện xuống, cả người Lục Tiểu Thiên lập tức gập lại một đoạn nhỏ, trên cánh tay truyền đến từng trận đau đớn. Lục Tiểu Thiên cúi đầu nhìn lại, đôi chân đã bị hãm vào mặt đất cứng rắn nơi này nửa thước.

Ngoài ra hai pho tượng đá còn lại cũng một trái một phải, phân biệt đánh về phía sườn của hắn. Lục Tiểu Thiên thu lại đôi tay đã tê dại, hai tay vung quyền ra hai bên, xuất thủ như điện, quyền đối quyền, cả người lần nữa bị đánh bay ngược ra sau mấy chục trượng.

"Mấy pho tượng đá này, lực lượng thật là lớn." Lục Tiểu Thiên lắc lắc hai tay đau đớn gần như muốn gãy đi, sắc mặt biến đổi mấy lần. Với lực đạo lúc này của hắn, một quyền đánh ra, chí ít cũng nặng hơn mười vạn cân, không ngờ lại phải chịu thiệt trong tay mấy pho tượng đá này.

Mấy pho tượng này quấn lấy hắn không buông, lần nữa ép tới gần. Lục Tiểu Thiên lắc lắc hai tay, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Vừa rồi hắn chỉ vận dụng lực lượng nhục thân, nếu như lại điều động pháp lực trong cơ thể, cho dù là mấy pho tượng đá này cũng chưa chắc đã làm gì được hắn.

Dưới sự chấn động của pháp lực, tựa hồ có một vòng khí kình vô hình lườn lờ xung quanh thân thể Lục Tiểu Thiên. Dưới sự gia trì của pháp lực, lực đạo Lục Tiểu Thiên liền giă tăng một đoạn, một chân quét tới, cứng đối cứng với một chân cũng đang đá tới của pho tượng đá. Giống như là hai cây thiết trụ va vào nhau phát ra âm thanh trầm đục. Pho tượng đá bị một cổ lực lượng khổng lồ chấn lui lại vài bước, Lục Tiểu Thiên dù chiếm thượng phong nhưng mặt không chút vui mừng mà còn nhíu mày. Tuy rằng đánh lui một pho tượng đá, nhưng không ngờ tới lực lượng của chúng còn lớn nhiều trong tưởng tượng của Lục Tiểu Thiên. Xem ra một kích đầu tiên trước đó cũng không phải toàn lực, nếu như vậy cứ để ba pho tượng đá này quấn lấy chỉ sợ cũng không phải là một chuyện nhẹ nhõm. Trong bão cát này, không ngờ còn có tượng đá đáng sợ như vậy, cho dù là pháp khí, sợ rằng cũng khó có thể công phá phòng ngự của đối phương.

Bất quá Lục Tiểu Thiên từ trong khu tuyệt địa một đường tìm kiếm tới nơi này, cũng không phát hiện được đường ra nào khác. Đừng nói trước mặt chỉ có ba pho tượng đá, cho dù là núi đao biển lửa, nói không chừng hắn cũng không hề do dự mà xông tới. Hơn nữa tu luyện liên tục mấy năm nay, cuộc sống đơn điệu như vậy, cho dù Lục Tiểu Thiên tính tình có cứng cỏi như thế nào cũng cảm giác có chút khô khan. Ba pho tượng đá này tuy rằng không biết nói chuyện nhưng từng quyền từng quyền đánh lên người hắn, sự đau đớn của nhục thân càng giúp hắn dễ dàng giải tỏa những áp bách trong lòng.

Bùm bùm... Trong thời gian cực ngắn, Lục Tiểu Thiên và ba pho tượng đá này đã giao chiến mấy trăm lần. Trong quá trình đó Lục Tiểu Thiên cũng phục dụng một viên Hồi Thiên đan, pháp lực mới có thể miễn cưỡng duy trì. Dược lực của Hồi Thiên đan không hề khiến hắn thất vọng, lực lượng mãnh liệt lần nữa tràn đầy bên trong kinh mạch, hơn nữa còn thông suốt cả kỳ kinh bát mạch. Một viên đan dược có thể giúp cho tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ khôi phục hoàn toàn pháp lực, còn khó luyện chế hơn Trúc Cơ đan, đối với một kẻ lúc này vẫn chỉ là Trúc Cơ tầng ba như hắn mà nói. Theo lẽ thường, không thể nào trong thời gian ngắn có thể hấp thu hết toàn bộ dược lực của Hồi Thiên đan, bất quá tu sĩ chuyên luyện thể lại là ngoại lệ. Đại đa số tu sĩ sau khi hấp thu dược lực, pháp lực đa phần đều chỉ dung nạp bên trong kinh mạch và đan điền, nhưng với tu sĩ luyện thể thì tứ chi bát mạch, cơ nhục đều có thể hấp thu. Trong thời gian ngắn, dược lực của viên Hồi Thiên đan không ngờ chỉ còn lại khoảng hai ba thành. Bất quá theo sự vung quyền của Lục Tiểu Thiên, dược lực bên trong rất nhanh lại tiêu tán hết.

Thân thể lần nữa tràn đầy lực lượng sung mãn, Lục Tiểu Thiên dũng mãnh mạnh bạo lao vào giữa ba pho tượng đá mà đánh đấm liên hồi. Sau khi khôi phục pháp lực, lực đạo của Lục Tiểu Thiên cũng lần nữa gia tăng, cuối cùng cũng bức lui được hai pho tượng đá, sau đó lại tung quyền liên tục đánh trúng vào ngực tượng đá trước mặt. Đầu gối cũng như thiểm điện nện lên đó mười mấy lần. Công kích lực siêu mạnh này đã vượt qua giới hạn phòng ngự biến thái của pho tượng đá, cuối cùng khiến nó nổ tung thành vô số khối đá vụn. Trong đống đá vụn đó, lại có một khối tinh thạch màu vàng nhạt hình lăng trụ, ánh sáng rực rỡ, giống như một viên bảo thạch lộng lẫy vô song.
Bình Luận (0)
Comment