Chương 257: Thoát khốn
Chương 257: Thoát khốn
Thì ra là cái chủ ý này, thật là đầu óc chậm chạp. Lục Tiểu Thiên khẽ nhếch miệng, thật là có chút ý tứ. Kim quang loé lên, Liệt Địa Đao đang ở dưới chân hắn. Lục Tiểu Thiên ngự đao bay đi. Trước đó hắn lại không hề nghĩ tới điều này, hiện tại cuối cùng đã ý thức được. Hiện tại lực lượng thân thể hắn đã đủ cường đại, những tượng đá bay trên không trung này đã không thể làm gì được hắn, không cần phải giống như trước đây phải ở dưới mặt đất ngạnh kháng với những tượng đá dưới kia.
Lục Tiểu Thiên thu lại Sí Viêm Ly Hỏa kiếm, đổi lại Hoả Giao cung tiễn, đồng thời khống chế Liệt Địa Đao nhanh chóng lao xuống dưới.
Giương cung cài tên, sưu sưu sưu, chỉ dựa vào lực lượng nhục thân Lục Tiểu Thiên đã dễ dàng kéo mở Hoả Giao cung tiễn, mấy pho tượng đá bị trúng tiễn ngã ra mặt đất tạo ra từng cái hố sâu, cuốn lên lượng lớn tro bụi. Thừa dịp những tượng đá còn lại bị doạ sợ chạy tứ tán, Lục Tiểu Thiên lại lấy ra đan nguyên Hoả Giao tiễn, lắp lên dây cung. Tượng đá xích kim phía dưới có lẽ cũng cảm nhận được uy hiếp từ trên không trung, kéo lấy một cái chân bị thương, cố gắng chạy tới trước, muốn tránh khỏi một tiễn chí mạng này. Bất quá đã không còn kịp nữa, đan nguyên Hoả Giao tiễn rời cung bay ra, mang theo một cổ bạo liệt, âm thanh tựa hồ muốn xé rách hư không, bắn thẳng về phía đầu của tượng đá xích kim. Oanh một tiếng, đầu của tượng đá xích kim bị nổ thành vô số mảnh vụn.
Tượng đá xích kim vừa chết, những tượng đá còn lại đa phần đều vội vàng bỏ chạy, phương hướng bỏ chạy không ngờ lại là thạch động trước đó mà Lục Tiểu Thiên tiến vào. Đó căn bản chính là một nơi tử địa, bất quá cũng có mấy pho tượng đá có chút do dự, muốn kéo lấy thi thể của tượng đá xích kim. Thậm chí còn có một pho tượng trong đó đang cố gắng xé mở ngực của tượng đá xích kim, tựa hồ cũng muốn đoạt được tinh thạch trong cơ thể tượng đá xích kim này. Dựa theo kinh nghiệm của Lục Tiểu Thiên ở trong thạch động trường kỳ chiến đấu với tượng đá, đám tượng đá này chỉ khi còn sống mới có thể có thực lực cường đại. Một khi bị giết chết, cơ thể tượng đá vốn cứng rắn cũng từ từ bắt đầu trở nên mềm nhũn, cuối cùng trở thành một khối đá bình thường mà thôi.
Thân thể tượng đá xích kim vốn vô cùng cứng rắn, nhưng sau khi bị Lục Tiểu Thiên giết chết. Thân thể bắt đầu thoái hoá. Sau khi bị tượng đá bình thường đập vào mấy lần, liền bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Gương mặt tượng đá bình thường nhìn không ra vẻ vui mừng, bất quá nhìn hành động vội vàng của nó mà xem ra, cho dù chỉ là tượng đá, khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn hơn cũng có một loại truy cầu theo bản năng.
Bất quá Lục Tiểu Thiên làm sao có thể để đối phương được như ý, hắn lần nữa bắn ra mấy cây Hoả Giao tiễn bình thường, trong nháy mắt giết chết mấy pho tượng đá khác đang đánh chủ ý lên thi thể của tượng đá xích kim. Lục Tiểu Thiên lập tức hạ xuống mặt đất, vươn tay ra dùng sức đánh vỡ ngực tượng đa xích kim đã tràn đầy vết nứt kia, lấy ra một tinh thạch trong suốt màu xích kim.
"Linh lực ẩn tàng trong đó còn khổng lồ hơn nhiều tinh thạch màu vàng nhạt, đợi khi cần thiết thì mới sử dụng, không thể nào lãng phí được." Lục Tiểu Thiên trịnh trọng thu lại viên tinh thạch đó, sau đó cũng thu lại Hoả Giao tiễn, lấy luôn những tinh thạch màu vàng nhạt trong những tượng đá kia. Lúc này linh thạch trên người hắn đã tiêu hao không còn, không còn đủ linh thạch để thôi luyện linh vật của Hàn Phong đan. Hiện tại hắn đã tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, tốc độ tu luyện chậm tới kinh người. Hắn phải nghĩ biện pháp đổi lấy một số linh thạch, tinh thạch trong cơ thể những tượng đá này ở ngoại giới không có. Nếu như có thể đem ra ngoài đấu giá, phỏng chừng có thể bán được một cái giá không tồi.
Về phần những tượng đá khác, vì sao đều chạy vào trong thạch động. Lẽ nào thạch động trước kia mà hắn trốn trong đó còn có bí mật nào khác? Trong lòng Lục Tiểu Thiên loé qua một tia nghi vấn. Tượng đá xích kim đã bị hắn giết chết, tượng đá còn lại đã không thể tạo thành uy hiếp gì quá lớn với hắn. Vì thế thân hình Lục Tiểu Thiên loé lên liền nhảy vọt vào trong thạch động. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn tượng đá bình thường, không bao lâu đã đi qua thông đạo chật hẹp, để đi tới khu vực trong cùng nhất vô cùng rộng rãi của thạch động này.
Mà lúc dưới đáy thạch động cũng chỉ còn lại năm sáu pho tượng đá, gần trăm pho tượng đá trước đó không ngờ đều đã biến đi nơi nào rồi. Mà trước mặt năm sau pho tượng đá này không ngờ lại xuất hiện một vòng xoáy kim sắc, những tượng đá đó không ngờ lại phun ra tinh thạch kết tinh bên trong cơ thể, dung hợp với vòng xoáy kim sắc đó. Bên trong vòng xoáy lại sinh ra một cổ lực hút to lớn hút những tượng đá này vào trong.
Lần này thật sự là tự tìm đường chết mà, Lục Tiểu Thiên tuy rằng không muốn tiến vào trong đó, nhưng cũng đồng dạng cảm nhận được một cổ lực hút vô cùng lớn. Nhưng với thực lực có thể so với lục giai Luyện Thể sĩ, tự nhiên là không dễ dàng bị hút vào như vậy. Với tính cách của hắn, Lục Tiểu Thiên không hề thích mạo hiểm tiến vào một nơi mà hắn không hề biết rõ hay có chút nhận thức nào, đặc biệt nơi này còn có thể là sào huyệt chân chính của những pho tượng đá.
Cảm nhận được cỗ lực hút cường đại kia, Lục Tiểu Thiên lấy ra Sí Viêm Ly Hỏa kiếm cắm xuống mặt đất. Một tay cầm lấy chuôi kiếm, đối kháng với lực hút mà vòng xoáy kim sắc đó tạo ra. Vừa bắt đầu hắn vẫn còn có thể chống cự được, bất quá sau đó, lực hút càng ngày càng lớn. Sơn động sau lưng Lục Tiểu Thiên không ngờ cũng đang sụp đổ. Lục Tiểu Thiên biến sắc, với thực lực của hắn hiện tại nếu như bị chôn sống dưới ngọn núi quanh năm được Kim linh khí uẫn dưỡng như này, vẫn là lành ít dữ nhiều.
Thật là gặp quỷ mà, Lục Tiểu Thiên mắng một tiếng, rút Sí Viêm Ly Hỏa kiếm ra khỏi mặt đất đâm vào trong vòng xoáy kim sắc. Trong vòng xoáy kim sắc không hề xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào. Ngược lại còn có một cỗ linh khí tinh thuần đan xen của Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ. Ở không trung phía xa, tựa hồ có một đoá mây ngũ sắc lơ lửng ở phía chân trời, khiến Lục Tiểu Thiên không khỏi nhớ tới khối ngũ sắc thạch kia mà lúc trước tam đại gia tộc dùng để mở ra Hỗn Nguyên Đạo Tàng, quả nhiên là đại biểu cho lực lượng ngũ hành.
Phía dưới đoá mây ngũ sắc đó là một dãy núi liên miên. Phía dưới một ngọn núi cao nhất trong đó, có một toà đạo quan trong vô cùng bình thường không có gì kỳ lạ. Nơi cửa chính của đạo quan, có hai chữ Hỗn Nguyên vô cùng cổ xưa, cho người ta một loại cảm giác viên mãn, vô cực.
Chẳng lẽ nơi này mới chính là chỗ hạch tâm của Hỗn Nguyên Đạo Tàng? Trong lòng Lục Tiểu Thiên vui mừng, nếu thật là như vậy, không ngờ lại là nhân hoạ đắc phúc.
Một đạo lục ảnh loé qua, xen lẫn Mộc linh khí nồng đậm. Lục Tiểu Thiên định thần nhìn lại, không ngờ lại là một con Mộc hệ yêu thú Hà Thủ Ô cao bằng một nửa người trưởng thành, đã mọc ra bốn chân và hai mắt. "Ô Tinh!" vẻ mặt Lục Tiểu Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, Ô Tinh là Hà Thủ Ô phải có hoả hầu trên một ngàn năm, sau khi hấp thu thiên địa linh khí, mới có tỉ lệ cực thấp trở thành yêu thú. Loại Mộc hệ yêu thú này đối với thương tổn trên thân thể có tác dụng chữa thương cực tốt. Tu sĩ Trúc Cơ bình thường căn bản khó có thể nhìn thấy được nó. Cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, sau khi gặp phải tổn thương nghiêm trọng, nó vẫn mang đến hiệu quả chữa trị cực tốt, giá trị của nó chưa chắc thấp hơn khối tinh thạch màu xích kim trong tay Lục Tiểu Thiên.
"Vị huynh đài phía trước, giúp chúng ta ngăn nó lại, nếu như có thể bắt được con Ô Tinh này, nhất định có trọng lễ hậu tạ." Đồng thời khi Ô Tinh xuất hiện, ở phía chân trời cũng xuất hiện vài bóng người ngự kiếm bay đến.
Con Ô Tinh này tuy rằng không có lực sát thương, bất quá tốc độ lại cực nhanh. Lục Tiểu Thiên cũng định bắt lấy nó, bất quá Ô Tinh vô cùng cẩn trọng, vừa nhìn thấy Lục Tiểu Thiên đã lập tức thay đổi phương hướng, lướt qua dưới mí mặt của Lục Tiểu Thiên.
"A, Lục đại ca!" Một thiếu nữ trẻ tuổi khí chất nhẹ nhàng phiêu dật, một thân váy xanh, trên mặt có mạng che mặt vô cùng kinh ngạc nói.