Chương 260: Đà Lĩnh Bát Quái
Chương 260: Đà Lĩnh Bát Quái
"Ha ha, hiện tại mới phản ứng lại, không khỏi quá muộn sao?" Một tiếng cười lớn lọt vào tai, một trung niên nam tử cường tráng có khí tức cường đại, hai tay để trần, bên trên có những hoa văn màu đen, đang ngồi trên lưng một con Thanh Giải*. Tay trung niên nam tử cường tráng này còn đang ôm lấy một nữ tu sĩ áo quần hở hang, ngoài ra bên cạnh còn có sáu tên tu sĩ bốn nam hai nữ trên mặt cũng có hoa văn màu đen trông vô cùng xấu xí
*Thanh giải: con cua màu xanh
"Đà Lĩnh Bát Quái!" Hai tu sĩ còn lại của Nam Hoang nhìn thấy tám người này xuất hiện, sắc mặt lập tức hoảng hốt. Sau đó nhìn về phía mấy người Đào Phong, Tông Thịnh nói: "Tuy rằng Đà Lĩnh Bát Quái là tu sĩ Nam Hoang ta, nhưng giết người như rạ, bất kể là người nào, rơi vào trong tay bọn chúng, cũng chỉ có một con đường chết. Đà Lĩnh Bát Quái tuy rằng tu vi không cao, nhưng tên Đà lão đại cộng thêm Thanh Giải này, chiến lực có thể so được với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Chúng ta tuy rằng là thế lực đối địch, nhưng chỉ có liên thủ mới có thể giết ra một con đường sống."
"Cái gì mà Đà Lĩnh Bát Quái, giả thần giả quỷ, giết!" Tông Thịnh hét lớn một tiếng, khẽ vỗ vào túi linh thú, bạch quang hiện lên. Một đầu Thạch Viên cao một trượng hai lao thẳng về phía lão đại của Đà Lĩnh Bát Quái.
"Tên ngu xuẩn này." Trong lòng Đào Phong thầm mắng một tiếng, đương trường còn có nhiều tu sĩ Dị vực như vậy, hiện tại vừa xuất thủ Tông Thịnh đã trêu chọc tới đối thủ lợi hại nhất này. Y thân là tu sĩ trong cùng đội ngũ, chẳng phải là phải gánh chịu áp lực lớn nhất sao? Bất quá trong lòng mắng thì mắng, thân hình Đào Phong lúc này cũng loé lên, tốc độ tựa hồ không hề chậm, trong tay một thanh Huyền Thanh Thước dài vài thước đánh ra, mấy chục đạo Phong Nhận bắn tới. Nhưng Huyền Thanh Thước uy lực vô song khi ở trên mặt đất, ở trong nước lại bị hạn chế rất lớn. Lực công kích của Phong Nhận không phải là mạnh nhất trong các thủ đoạn tấn công, nhưng tốc độ lại là một trong những loại nhanh nhất. Hiện tại tấn công trong hoàn cảnh dưới đáy hồ như thế này, tốc độ dĩ nhiên sẽ đại giảm, tự nhiên là không thể nào tạo ra chút ảnh hưởng thực sự nào đối với đám người Đà Lĩnh Bát Quái đến từ Nam Hoang.
"Ngươi đang chuẩn bị gãi ngứa cho chúng ta sao?" Một tên người lùn thể hình thấp bé trong Đà Lĩnh Bát Quái, thân mặc áo ngắn màu nâu cười quái dị lên tiếng, một cây trường tiên màu đồng trong tay đánh ra vài roi liền đập nát toàn bộ Phong Nhận đang bay tới.
Đào Phong sắc mặt giận dữ, Huyền Thanh Thước trong tay vung lên, một cơn gió lốc to lớn đẩy dạt nước ra hai bên, tựa hồ muốn mở ra một khu vực chân không. Huyền Thanh Thước trong tay y đột nhiên phóng lớn lên mấy chục lần, thước ảnh to lớn đập xuống đầu của người lùn áo nâu kia.
Sắc mặt tên người lùn này khẽ biến, cổ tay run lên. Trường tiên màu cổ đồng trong tay trở nên thẳng tắp, giống như một cây trường thương, đâm lên giữa không trung trúng ngay giữa Huyền Thanh Thước.
Hai đạo khí kình va chạm tạo ra âm thanh nổ vang kịch liệt, mặt nước dâng lên sóng biển ngập trời. Thực lực của Đào Phong dù sao cũng cao hơn một bậc, tên người lùn đó sắc mặt đỏ bừng, hiện ra vẻ không chống đỡ nổi.
Một thanh niên cao gầy đứng bên cạnh tên người lùn kia, thấy gã có vẻ không còn chịu nổi, vội vàng bay tới cứu viện. Nhìn tốc độ của người này không ngờ còn nhanh hơn cả Đào Phong.
Lạc Thanh đang muốn xuất thủ, chỉ thấy Lục Tiểu Thiên vung tay lên. Một cái Hàn Băng đại ấn lăng không xuất hiện, từ trong nước nện xuống tên người lùn đó. Ngoài ra không hề có chút dấu hiệu nào, một thanh phi đao kim sắc xé nước bay tới, đao khí kim quang sáng lạn ngăn ở trước mặt thanh niên cao gầy.
Tên người lùn đó vốn đã kém Đào Phong một bậc, hiện tại lại gặp phải công kích Hàn Hoang Ấn của Lục Tiểu Thiên, nhật thời không thể chống cự nổi, miệng phun ra một ngụm máu lớn, hai đầu gối mềm nhũn, mắt thấy sắp phải quỵ xuống rồi.
"Đánh hay lắm." Đào Phong đại hĩ, tuy rằng y cũng âm thầm đề phòng Lục Tiểu Thiên. Nhưng lại không nghĩ tới thực lực của Lục Tiểu Thiên lại cường hãn như vậy, vừa ngăn cản một người lại vừa trợ giúp y nhiều như vậy, cơ hồ tương đương với hai tu sĩ đồng thời xuất thủ. Bất quá lúc này không phải là lúc nghĩ tới những điều này, việc cấp bách trước mắt chính là đánh lui đám Đà Lĩnh Bát Quái này. Nếu không phía sau những yêu thú xuất quỷ nhập thần kia giết tới, cục diện lúc đó của bọn họ chính là hai đầu thọ địch. Mắt thấy thước ảnh sắp nện lên đầu tên người lùn đó.
"Chớ có càn rỡ!" Đà lão đại cường tráng ngồi trên lưng Thanh Giải kia chộp vào hư không, một thanh đại đao dài hơn một trượng phá nước lao tới, vừa khéo đánh lên trên cây Huyền Thanh Thước. Cùng lúc đó, đại hán lại lấy ra một sợi xích chuỳ* màu đen, quả cầu gai bằng sắt rít gào lao về phía con Thạch Hầu do Tông Thịnh thả ra. Thạch Hầu ngạnh kháng một lần, liền bị sợi búa xích này đánh lui lại hơn mười trượng. Tông Thịnh liền lấy ra một thanh trường mâu dài hơn một trường, vội vàng lao tới, nhưng đồng dạng cũng bị Đà lão đại đó dùng xích chuỳ kích lui.
*Xích chuỳ: là sợi xích dài, một đầu có gắn cái quả cầu gai bằng sắt
Tên người lùn đó tuy rằng không còn áp lực do Huyền Thanh Thước của Đào Phong gây ra, nhưng vừa rồi đã bị thương không nhẹ, lúc này lại bị Lục Tiểu Thiên dùng Hàn Hoang Ấn nện xuống, thân thể không tự chủ được mà run rẩy không thôi, nhưng lại được Đà lão đại thuận thế đánh văng gã ra khỏi phạm vi công kích của Hàn Hoang Ấn.
Đà lão đại với sức một người, ngăn cản Tông Thịnh cùng với con Thạch Hầu thực lực không tồi kia, cộng thêm sự liên thủ của Lục Tiểu Thiên và Đào Phong, mà vẫn còn có vẻ dư lực. Thực lực của người này, dù là Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của gã.
Nữ tử loã lồ ngồi trên lưng Thanh Giải đột nhiên ném ra một viên Lôi cầu lên trên đám Xích Trúc San Hô kia.
Mọi người lập tức đại kinh thất sắc. Nhìn tình hình này, rõ ràng là muốn trêu chọc yêu thú bên trong đó. Cùng lúc này nữ tử loã lồ lại thả ra một yêu Mực từ trong túi trữ vật, con yêu Mực này phun ra lượng lớn dịch thể màu đen, nhuộm đen nước cả khu vực này một cách nhanh chóng. Nếu như để dịch thể màu đen này hoàn toàn bao phủ nơi này, đám người Lục Tiểu Thiên lúc đó sẽ giống như là ruồi không đầu xông loạn bên trong, mà đối phương lại có thể ở bên ngoài khu vực này mà quan sát, mà ôm cây đợi thỏ.
"Nhanh chóng rời khỏi nơi này!" Lúc này bọn họ đang lâm vào thế cực kỳ bất lợi, tứ bề thọ địch. Lạc Thanh nhướng mày, rút lợi kiếm ra khỏi vỏ. Mặt trăng trên bầu trời tựa hồ chiếu xuyên thấu xuống tới đáy hồ, Lạc Thanh nhẹ nhàng vung kiếm, từng luồng sáng mê hoặc xuất hiện trong nước, khi nhìn thấy vào khiến người ta có một loại cảm giác mê muội.
Tên người lùn đó hét thảm một tiếng, một cánh tay đã bị chém rụng, nếu không phải được hai người khác trong Đà Lĩnh Bát Quái cứu kịp, lúc này đã mất mạng rồi.
Thừa lúc dịch thể mà yêu mực phun ra đang phát tán, đám người Lục Tiểu Thiên, Lạc Thanh và Đào Phong lần lượt chạy ra khỏi khu vực bị bao phủ.
"Dám đả thương người của ta trước mặt ta, nạp mạng đi!" Đà lão đại từ trên lưng Thanh Giải nhảy vọt lên, thân hình vô cùng linh hoạt, xích chuỳ trong tay ném ra, hoá thành ba đạo chuỳ ảnh, phân biệt công kích về phía ba người Lục Tiểu Thiên, Lạc Thanh và Đào Phong.
Mà đám người Tông Thanh, Kim Nguyệt, Đào Tĩnh cũng liên tục xuất thủ, thay thế vị trí đám người Lục Tiểu Thiên đối phó những người khác trong Đà Lĩnh Bát Quái, lao ra khỏi phạm vi bao phủ của dịch thể màu đen.
"Nguyệt Dạ Liên Hoa!" Lạc Thanh khẽ quát, trường kiếm trong tay bay ra, chấn động một hồi trong nước. Lấy thanh trường kiếm cổ xưa này làm trung tâm, từng mảng Nguyệt Quang Liên Hoa xinh đẹp nở rộ bắn ra những cánh hoa với khí kình chấn động cả khu vực, chỉ là những cánh hoa do khí kình hình thành này lại ẩn chứa sát cơ kinh người. Những cánh hoa đó va chạm với xích chuỳ đang bắn ra, bề ngoài xích chuỳ lập tức xuất hiện vô số vết cắn, thế công kinh người của xích chuỳ cũng trong chớp mắt bị những cánh hoa này đánh cho tan tát.