Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 272 - Chương 272: Kẻ Lắm Mồm

Chương 272: Kẻ lắm mồm Chương 272: Kẻ lắm mồm

"Đông Phương đạo hữu, tên thổ tài chủ này thủ đoạn cao minh hơn ta một chút, còn có một vị đạo lữ, trước đó cũng không hoà hợp với bần đạo lắm. Nơi thị phi như thế này, e sợ tên thổ tài chru đó sẽ tìm lão gây phiền phức, tới lúc đó còn mong Đông Phương đạo hữu giúp đỡ một ven." Trêng miệng là khách khí như vậy, nhưng trong âm thầm, Vưu Như Phong lại truyền âm nói với Lục Tiểu Thiên như thế.

"Điều này là tự nhiên, Vu đạo trưởng cùng ta mới gặp như đã thân. Hiện tại phải đồng lòng cùng tiến cùng lui mới có thể ở nơi nguy cơ tứ bề này sinh tồn được. Ta sao có thể ngồi nhìn Vu đạo trưởng bị người khác ức hiếp mà không lý tới chứ." Lục Tiểu Thiên thái độ kiên quyết hồi âm.

"Đa tạ, đa tạ, đợi sau khi ra khỏi nơi này, bần đạo nhất định sẽ cảm tạ thịnh tình của Đông Phương đạo hữu một phen." Vưu Như Phong bộ dạng cảm kích muốn rơi nước mắt nói.

Lúc này lực chú ý của hơn bốn mươi tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn lại cũng đều đặt ở mấy thạch điện chưa bị sụp đổ. Không ai ngờ tới tên tiểu tử Lục Tiểu Thiên trước đó đi ra từ trong thạch điện sụp đổ kia, lúc này lại đổi thành một thân phận khác, xuất hiện ở nơi này.

Ánh mắt của Lục Tiểu Thiên quét qua quét lại trên mấy toà thạch điện này. Pháp Khí điện, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, pháp khí có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào qua được đan nguyên pháp khí. Về phần binh khí mà Nguyên Anh lão tổ sử dụng, cho dù đưa cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sợ rằng sử dụng còn không thoải mái bằng một thanh binh khí bình thường. Đan nguyên pháp khí đã tiêu hao pháp lực khủng bố như vậy, càng huống chi là binh khí của Nguyên Anh lão tổ.

Hơn nữa tế luyện đan nguyên pháp khí cũng cần tốn một thời gian nhất định, chứ không phải vừa có được là có thể pháp huy ra uy lực vốn có của nó, cho nên tu sĩ đi ra từ Pháp Khí điện, cho dù lợi hại, cũng không cần phải kiêng kỵ.

Ngược lại Khôi Lỗi điện và Linh Phù điện, đặc biệt là Linh Phù điện, linh phù lợi hại rơi vào tay lập tức có thể sử dụng. Lục giai linh phù, tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đó không phải là đồ bình thường. Nếu như có tồn tại vượt qua lục giai linh phù, sợ rằng có thể quét ngang toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ kỳ nơi này.

Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, cho dù trước mắt thực lực của hắn đã đủ để hoành hành trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Nhưng Hỗn Nguyên Đạo Tàng này quá mức thần bí, nếu như không phải đích thân đến đây, ai cũng không thể dự liệu sau đó sẽ còn phát sinh chuyện gì, hiện tại chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Đại khái lại đợi khoảng hơn nửa canh giờ, Đào Phong, Tông Thịnh, còn có một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tên Trương Lan của Hoả Ly Giáo đồng thời bị truyền thống từ trong Pháp Khí điện ra ngoài. Trên mặt ba người đều có nét vui mừng khó có thể kiềm nén được, chắc hẳn lần này bên trong Pháp Khí điện đã có thu hoạch không nhỏ. Hai người này vận khí cũng không tồi, không ngờ lại có thể đồng thời được truyền tống vào trong Pháp Khí điện, hơn nữa còn không chút tổn hại gì. Với thực lực của hai người này, nếu như thật sự phải liều mạng, đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cũng vẫn có thể sống sót. Càng ly kỳ hơn chính là, hai người Đào Phong và Tông Thịnh đứng chung với nhau thì thôi đi, ngay cả Trương Lan của Ly Hoả Giáo dường như cũng cùng hai người này đạt thành một loại hiệp nghị nào đó. Hoặc có lẽ là ba người này cảm thấy đạt được bảo vật ở Pháp Khí điện, sau khi ra ngoài khó tránh khỏi sẽ bị những tu sĩ khác dòm ngó, hiện tại dự định liên thủ.

Chỉ là Lạc Thanh vẫn còn chưa ra, Lục Tiểu Thiên thoáng có chút lo lắng, dù sao trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng này hung hiểm dị thường, nếu như Lạc Thanh gặp phải một cao thủ như là Lang Khiế, sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

"Tông huynh, cái Đan Dược điện này không ngờ đã sụp đổ, xem ra Ngưng Kim đan đã vô duyên với chúng ta rồi." Đào Phong thở dài nói. Tuy rằng y ở bên trong Pháp Khí điện thu hoạch được đan nguyên pháp khí, nhưng cũng chỉ có thể dùng để trao đổi linh thạch hoặc là đồ vật khác. Y là Phong hệ tu sĩ, đan nguyên pháp khí kia lại không hề phù hợp với công pháp mà y tu luyện, hơn nữa y đã có Minh Phong Thước là đủ rồi. Trong mắt của y, nếu như có thể truyền tống và Đan Dược điện thì mới tốt nhất.

"Đan Dược điện? Người khác sớm đã đi rồi, ở hơn nửa canh giờ trước đã rời khỏi nơi này rồi, hiện tại muốn có được Ngưng Kim đan, không dễ dàng a!" Vu Như Phong thở dài nói.

"Ồ? Ở đây nhiều người như vậy, lẽ nào lại ngồi nhìn người trong Đan Dược điện thong dong rời đi?" Đào Phong vẻ mặt kinh ngạc. Tông Thịnh còn có Trương Lan của Ly Hoả giáo cũng vô cùng kinh ngạc.

"Đạo hữu có chỗ không biết, người đi ra từ trong Đan Dược điện tuy rằng trẻ tuổi, nhưng vô cùng hung hãn. Bên trong đồng thời còn có hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ khác, đi ra cùng hắn. Bị hắn dùng một bộ đan nguyên cung tiễn pháp khí bắn chết một người, người còn lại cũng trọng thương bỏ chạy, không ai có thể ngăn cản. Trên thân người này xác thực có dị bảo, hoặc là Ngưng Kim đan cũng không chừng. Nhưng khi hắn chạy đi, chúng ta cũng có sáu bảy người đuổi theo, lại bị hắn quay đầu giết ngược lại chết đi bốn người. Nói đến cũng thật hổ thẹn, hai vị sự đệ của bần đạo cũng không hề có sức chống đỡ được chút nào là đã vẫn lạc rồi." Vu Như Phong buồn bã thở dài nói.

Mấy người Đào Phong cũng hít một ngụm khí lạnh, hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cộng lại cũng không phải là đối thủ của người này. Một chết một trọng thương, ngoài ra sáu người đuổi theo hắn còn bị giết ngược lại bốn người. Đây là hung hãn cỡ nào? Tu sĩ trong lúc chiến đấu, muốn đánh bại đối phương cũng rất dễ dàng. Nhưng chân chính giết chết, lại không phải là chuyện dễ. Nghe lão đạo này nói, những người đã chết đi kia không hề có chút năng lực chống cự nào. Trong mấy chục tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở nơi này, cũng không thiếu tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, không ngờ ngay cả dũng khí đuổi theo cũng không có, thật là bất khả tư nghị.

"Đâu chỉ như vậy, người này còn có một bộ kiếm trận chưa từng thi triển. Nghe sư huynh của ta nói, bộ kiếm trận này được gọi là Thất Tinh Kiếm trận. Bình thường mấy cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ muốn vây công hắn, quá nửa đều bị hắn dùng trận này giết chết. Ta cũng tận mắt nhìn thấy hắn sử dụng một lần, trận chiến đó, một mình hắn đã giết chết cả sáu tu sĩ Nam Hoang." Lúc này một tu sĩ thanh niên trong nhóm người kia lớn tiếng nói.

Lục Tiểu Thiên lặng lẽ nhìn qua, mới phát hiện hai người này có chút quen mắt, là tu sĩ của Thanh Đan cung. Xem ra Ôn Phủ cũng đã tiến vào trong thạch điện, trước đó còn không có nhìn kỹ. Hai người này lẫn vào trong đám người nơi đây, không ngờ lại không kịp thời phát hiện hai tên gia hoả này. Trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút khỗ não, đám gia hoả này thật sự là lắm mồm.

"Cái gì, Thất Tinh trận? Không thể nào, trong truyền thuyết vận dụng Thất Tinh trận đều phải trả giá bằng việc tự tổn thương thần thức của mình. Hắn nếu đã vận dụng Thất Tinh trận, sức chiến đấu không thể nào còn lợi hại như vậy được." Mội người nơi này hít ngụm khí lạnh, đồng thời cũng có người hoài nghi nói.

"Đúng vậy, vận dụng Thất Tinh trận vô cùng thương tổn tới thần thức, nếu như không có linh đan diệu dược, mấy chục năm thời gian cũng khó có thể bình phục, càng đừng nói là chiến đấu với người khác."

"Không tin thì thôi, dù sao ta đã thấy qua, người này còn là một Luyện Đan sư cực kỳ lợi hại, sử dụng Thất Tinh trận thì có gì kỳ quái?" Nam tử thanh niên hừ một tiếng nói.

"Không ngờ rằng trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại có một tồn tại đáng sợ như người này, nếu là tu sĩ Dị vực, thì quả thật là đại phiền phứt. Nếu là người của Vọng Nguyệt tu tiên giới, thực lực như vậy, đủ để dương danh trong tu tiên giới rồi. Vì sao chúng ta chưa từng nghe qua danh hào của người này?" Tông Thịnh khó hiểu nói.

"Tu sĩ khổ tu trong tu tiên giới nhiều như vậy, có mấy người như thế cũng không kỳ lạ, chỉ là người này rời đi đã lâu, hiện tại chúng ta muốn đuổi theo cũng không kịp nữa." Trương Lan của Hoả Ly Giáo vẻ mặt đáng tiếc nói.

Tông Thịnh và Đào Phong liếc nhìn nhau, đều loé qua một tia trào phúng, nếu không phải tình thế ép buộc, bọn họ còn lâu mới liên thủ với tên gia hoả này.
Bình Luận (0)
Comment