Chương 297: Trận chiến tộc quần
Chương 297: Trận chiến tộc quần
"Không có gì phát hiện gì, chỉ là khi chiến đấu với tu sĩ Dị vực, cảm thấy đòn thế của Tuân sư huynh có chút giống với kẻ đã đánh lén ta. Không có chứng cứ xác thực, không nên có lòng hại người, nhưng lòng đề phòng người thì không thể nào không có, cho dù đó là đồng môn của mình. Hơn nữa, việc bị đồng môn phản bội, cũng không phải chưa từng gặp qua." Lục Tiểu Thiên lắc đầu, nhớ lại một kích kinh nghiệm khi Tuân Tu động thủ với hắn, nếu không phải hắn có tu luyện Liệt Thần bí thuật, cơ hồ không có khả năng may mắn tránh thoát khỏi tay Tuân Tu.
Không nên có lòng hại người nhưng lòng đề phòng người thì không thể nào không có. Hai người Tô Thanh và La Tiềm miệng nhẩm lại câu nói này, rồi cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy hành vi của Lục Tiểu Thiên cũng đúng là như vậy. Đặc biệt là Tô Thanh, còn cùng Lục Tiểu Thiên trải qua nhiều việc hơn, đặc biệt là khi gặp qua nguy cơ, Lục Tiểu Thiên luôn có thể cảnh giác sớm một bước. Loại bản lĩnh nắm rõ lòng người này không phải là người bình thường có thể có được.
"Không nói đến Tuân sư huynh nữa, thế còn tên Hồ Thuỵ Ninh kia lại như thế nào? Lục sư huynh lại nhìn ra chỗ nào không ổn?" Tô Thanh vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
"Chỉ là một loại trực giác, nói không rõ được. Nếu như thật sự hoàn toàn nhìn ra chỗ không ổn của y, ta làm sao dễ dàng để y rời đi. Việc bắt gió bắt bóng này, không có căn cứ, kết quả nếu như không phải là thế, nói ra chỉ khiến mọi người phí công lo lắng. Phía sau chúng ta cẩn thận một chút là được." Lục Tiểu Thiên lắc đầu cười nói.
Tô Thanh khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên là không vừa ý với câu trả lời của Lục Tiểu Thiên. Nhưng Lục Tiểu Thiên không nguyện ý nói, nàng cũng không có biện pháp gì. Ngược lại là La Tiềm lông mày nhíu lại tựa hồ đang nhớ lại cái gì đó. Chỉ là suy nghĩ một hồi, cũng không thể nào phát hiện ra chỗ nào không bình thường. Chỉ là Lục Tiểu Thiên nói như vậy, La Tiềm ít nhiều cũng sẽ có chút để tâm.
Sau khi Hồ Thuỵ Ninh rời đi, Tô Thanh tự nhiên là không dẫn hai người họ đi lòng vòng nữa. Ba người trực tiếp đi về phía Tây Bắc. Khi bóng đêm đến, liền dừng chân điều tức ở dưới một chân núi. Bọn họ không cần giống như người bình thường nửa ngày phải ăn một lần. Nhưng kiểu phi hành tìm kiếm Ngưng Kim quả này cũng là việc vô cùng phí sức, nếu không muốn sử dụng Uẫn Nguyên châu và đan dược, thì việc ngồi đả toạ khôi phục pháp lực cũng vô cùng cần thiết. Lục Tiểu Thiên cũng đang nhắm mắt đả toạ, sau một canh giờ, pháp lực hao tổn trước đó cũng đã khôi phục gần như hoàn toàn. Về phần Uẫn Nguyên châu, lúc này bên trong đang chứa đựng hai lần pháp lực của hắn. Đối với hắn lúc này mà nói, cũng có tác dụng không nhỏ. Tương đương với việc thời gian chiến đấu có thể kéo dài gấp đôi. Chắc hẳn viên trên người Tô Thanh càng ghê gớm hơn nữa, đủ đến nàng liên tục sử dụng Ngư Lân tiên một đoạn thời gian không ít.
"Oa... " Một âm thanh khàn khàn khó nghe vang lên, có điểm giống như tiếng kêu của Ô Nha.
Ba người Lục Tiểu Thiên, La Tiềm, Tô Thanh đồng thời giật mình đứng dậy, ngoài xa có một mảng lớn âm thanh tiếng vỗ cánh.
"Yêu cầm, nghe trận thế, sợ rằng không biết có bao nhiêu con." Sắc mặt La Tiềm tái đi. Nguyên thần cường đại của tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã cảm nhận được số lượng yêu cầm ở phía xa đã vượt xa trình độ tưởng tượng của thường nhân. Yêu thú không âm hiểu phi hành dưới mặt đất uy hiếp không lớn với bọn họ, nhưng yêu cầm lại khác, cho dù bọn họ có bay lên trời, cũng không thể nào thoát khỏi sự truy sát vô cùng vô tận này.
"Chưa chắc là lao về phía chúng ta, nhưng không thể nào kinh động đám yêu cầm này được, mọi người thu liễm khí tức, ngàn vạn lần không nên kinh động đối phương."
Lục Tiểu Thiên cũng vẻ mặt ngưng trọng, phàm là yêu thú quần cư, thông thường một cá thể cũng đều không phải rất mạnh. Nhưng có thể sinh tồn trong hoàn cảnh hiểm ác như vậy, hơn nữa còn bảo toàn số lượng kinh người như vậy, thông thường cũng đều cực kỳ đoàn kết và bài ngoại. Một khi phát hiện địch nhân, đều sẽ tiến hành quần công, kiến nhỏ cũng có thể cắn chết voi.
Chi chi. . . . .
Trong bóng đêm, cũng có một mảng âm thanh khác, cùng với âm thanh đập cánh. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, bốn phương tám hướng đều là loại âm thanh này, chạy cũng không biết nên chạy đi đâu.
"Bên kia có cái sơn động, chúng ta trước tiên đi vào đó tránh đã." Nơi dã ngoại lồ lộ như vậy cũng không phải là biện pháp, làm không khéo sẽ bị đối phương phát hiện. Lục Tiểu Thiên chỉ vì chỗ sơn động ở bên ngoài mấy chục trượng.
Hai người Tô Thanh, La Tiềm gật đầu. Cực ly mấy chục trượng, với bản sự của mấy người họ, ẩn giấu khí tức đi qua cũng vẫn có thể làm được.
Mấy người họ trước sau tiến vào sơn động, trong sơn động có mười mấy con nhị giai, tam giai yêu thú bị mấy người họ nhanh chóng đánh gục.
Ầm ầm...
Bên ngoài lúc này thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ liên tiếp, nhiệt độ nóng rực hình thành lại từng đạo sóng nhiệt.
Đây là do lượng lượn yêu cầm đang chiến đấu, trong sơn động tuy rằng một mảnh đen kịt, nhưng không ảnh hưởng tới tầm nhìn của bọn họ, lúc này đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt đối phương.
Lục Tiểu Thiên híp mắt, nhìn không trung trong đêm tối có hai tộc quần đang triển khai chém giết. Một bên là Hoả Nha* hình thể không lớn*, âm thanh oan oác trước đó chính là do đám Hoả Nha này phát ra. Hoả Nha, chim như tên, có bề ngoài giống y như là Hắc Nha, chi là trong miệng lại phun ra tiểu hoả cầu. Đám Hoả Nha này che che kín bầu trời, nhìn không thấy điểm cuối, cũng không biết có số lượng bao nhiêu. Chỉ là Lục Tiểu Thiên nhìn thấy có chút tê dại da đầu. Đừng nói là hắn, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ rơi vào trong sư vây công của bầy Hoả Nha này, sợ rằng cũng sẽ bị vẫn lạc. Mỗi một con Hoả Nhân đều có thực lực từ nhị giai đến tam giai, cũng có số lượng cực ít là tứ giai.
*Hoả Nha: Quạ lửa
Mà tộc quần giao chiến với Hoả Giao chính là Hoả Biên Bức màu đỏ sậm. Hoả Biên Bức này không chỉ có thể phun ra tiểu hoả cầu, mà còn có một hàm răng sắc nhọn. Chỉ cần có cơ hội liền lao tới, cắn xé Hoả Nha. Thực lực chỉnh thể của Hoả Biên Bức cũng không chênh lệch lắm với Hoả Nha. Trên bầu trời dày đặc các bóng dáng bay qua bay lại, không rõ số lượng bao nhiêu.
*Hoả Biên Bức: Dơi lửa
"Đám Hoả Biên Bức hoặc là đám Hoả Nha này liệu có lao tới trong sơn động của chúng ta không?" Tô Thanh vẻ mặt có chút tái nhợt nói. Cho dù trên người nàng có Uẫn Nguyên châu trên người có thể giúp nàng kiên trì một thời gian tương đối dài. Nhưng số lượng đám yêu cầm này quả thật là nhiều tới mức khiến người ta muốn sụp đổ.
"Hẳn là không, chí ít trước khi một phe trong chúng thất bại, đám yêu cầm này sẽ không quan tâm đến chuyện khác. Lại nói, xung quanh rộng lớn như vậy, có lẽ cũng không chỉ có mấy người chúng ta." Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Có thể làm gì, đợi thôi, đợi tới khi Hoả Nha và Hoả Biên Bức triệt để phân ra thắng bại. Hiện tại bên ngoài rối thành một mảng, chúng ta đi ra cũng chỉ trở thành đối tượng bị công kích mà thôi. Bất kể là Hoả Nha, hay là Hoả Biên Bức, sợ rằng đều coi chúng ta là uy hiếp." Lục Tiểu Thiên cười khổ lắc đầu. Trước đó khi lưu ý tới Hồ Thuỵ Ninh hắn đã vô cùng cẩn thận, chú ý xung quanh có ẩn nấp mai phục hay không, không nghĩ tới lại sơ suất một chút. Nhưng đám yêu cầm này tới vô hình đi vào ảnh, vừa hay ở ngay địa vực hai chủng tộc này giao chiến. Cho dù là ở nơi khác, với số lượng của hai chủng tộc này, cũng chưa chắc không gặp phải tình cảnh như vậy.
Trên mặt Tô Thanh có chút không cam lòng, nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể buồn bực ngồi xuống.
Ba người ở trong sơn động tự ngồi một góc, đợi hai chủng tộc đó phân ra thắng bại. Cái đợi này vừa đợi là ba ngày, dưới mặt đất đã chất dày một tầng thi thể yêu cầm. Số lượng Hoả Biên Bức và Hoả Nha trên bầu trời cũng mỏng manh hơn nhiều. Nhưng liếc mắt nhìn qua, vẫn là vô số chấm đen nhỏ, không thấy điểm cuối.