Chương 328: Cơ hội trong khốn cục
Chương 328: Cơ hội trong khốn cục
La Tiềm cũng có vài phần tức giận vô cùng, từ lần thứ nhất sau khi ăn một chút thua thiệt của Lôi thương, Cù Miêu liền trở nên xảo trá vô cùng, mỗi lần đối mặt công kích của y đều là tránh được thì tránh, mấy lần công kích đều rơi vào khoảng không, không hề đánh trúng không nói, pháp lực lại còn tiêu hao không ít. Dưới cơn tức giận, khó tránh khỏi có lúc bị thất thủ, mà Cù Miêu xảo trá lập tức bắt lấy sự sơ hở của La Tiềm. Thân hình lóe lên, tránh khỏi Ngư Lân Tiên của Tô Thanh, tránh nặng tìm nhẹ lựa chọn xung kích hai thanh pháp khí bình thường, cũng không hề tạo thành ảnh hưởng quá lớn với nó, thân hình như thiểm điện lóe lên, vọt tới trước mặt La Tiềm.
"La Tiềm, cẩn thận!" Sắc mặt Tô Thanh lập tức tái đi, dưới khoảng cách gần như thế, tốc độ của hai người lại không bằng Cù Miêu, đối với móng vuốt sắc bén của Cù Miêu, chiến đấu đến bây giờ tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ. Chính bản thân nàng cho dù có pháp khí phòng ngự mà Tô Hồng Đào ban cho, nhưng trong lúc vội vàng cũng chỉ có thể tự vệ, làm sao còn lo được cho La Tiềm. Tâm ý của La Tiềm đối với mình, Tô Thanh vẫn luôn biết rõ. Mặc dù không hề đáp ứng qua La Tiềm điều gì, nhưng thời gian lâu dài, đặc biệt là từ sau thời gian trải qua trong Huyết Sắc Cấm Địa, khí tức kiêu ngạo trên người Tô Thanh cũng đã vơi bớt đi rất nhiều. Trong lúc mơ hồ đã xem La Tiềm như là một vị bằng hữu đáng tin nhất, mắt thấy La Tiềm gặp nạn, Tô Thanh không khỏi hoảng loạn.
Ngay cả Tô Thanh cũng phản ứng không kịp, những người khác tự nhiên không cần phải nói. La Tiềm lúc này trong lòng cũng lạnh lẽo, bất quá nhìn thấy biểu tình của Tô Thanh, trong lòng không khỏi có chút trấn an. Cùng với việc ngày càng trưởng thành, y bắt đầu còn tưởng rằng Tô Thanh không hề chân chính coi trọng qua mình. Chỉ là bản thân đơn phương tình nguyện bỏ ra mà thôi, nhưng từ tình hình trước mắt mà thấy, tựa hồ không hề hoàn toàn giống như suy nghĩ của y. Chí ít khi y gặp nguy hiểm, Tô Thanh vẫn còn một chút quan tâm với y. Như thế y cũng đã thỏa mãn rồi, La Tiềm cảm giác được kim quang càng ngày càng gần, liền dốc hết khả năng muốn tránh né, nhưng tốc độ lui lại lại làm sao bì kịp được với Cù Miêu đang lao tới. Cự ly giữa hai bên đang nhanh chóng rút ngắn.
Nhưng chính vào lúc này, một cái đại thuẫn to lớn ngăn ở trước mặt La Tiềm. Chính là Lục Tiểu Thiên sớm có phòng bị, lực chú ý của La Tiềm và Tô Thanh hai người trước đó đều tập trung vào việc làm sao công kích Cù Miêu. Nhưng Lục Tiểu Thiên thì một mực vẫn đang ẩn tàng thực lực, chỉ cùng pháp khí bình thường đi ứng phó một chút. Nhìn hắn xuất lực cũng chẳng hơn được tu sĩ bình thường bao nhiêu. Nhưng hắn một bên chiến đấu, một bên cảnh giác nhìn quanh chiến trường đã thành thói quen. Vì thế mới vừa kịp chặn lại công kích của Cù Miêu nhằm vào La Tiềm.
Bùm một tiếng, Cù Miêu bởi vì lao tới quá mạnh, không thể nào tránh kịp liền đụng lên gai nhọn trên đại thuẫn.
Rống, Cù Miêu nặng nề rơi xuống đất, xoay người đứng lên, sau đó lui về sau mấy trượng. Hai người tràn đầy hung quang nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên. Không nghĩ tới lại bị tên gia hỏa không đáng chú ý chút nào làm hỏng hảo sự của nó, thật là không đáng.
La Tiềm va Tô Thanh kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thiên, nhưng lúc này Lục Tiểu Thiên đang sử dụng Mặt Na Thiên Huyễn, không chỉ vẻ bề ngoài biến thành một thanh niên mặt đen, hơn nữa khí chất cũng có chút biến hóa. Hai người tự nhiên nhìn không ra Lục Tiểu Thiên là ai, chỉ có thể từ ánh mắt lãnh tĩnh đó mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
"Huynh đệ, đa tạ, xin nói ra danh tự, ngày sau nhất định sẽ báo đáp!" La Tiềm vẻ mặt đầy cảm kích nói.
"Ta cần một trái Ngưng Kim quả, lúc hái quả các ngươi cùng ta liên thủ là được." Lục Tiểu Thiên khẽ nói, nếu thật muốn báo đáp, tên La Tiềm trước mặt này xác thực còn thiếu hắn không ít.
"Được, nếu như có cơ hội, nhất định sẽ giúp ngươi, nhưng hai con Cù Miêu này thật đúng là rất khó đối phó. Với thực lực của chúng ta, một chút biện pháp nào cũng không có." La Tiềm lập tức đáp ứng, sau đó vẻ mặt cười khổ nói.
"Cũng không hẳn là như vậy, nếu như ngươi chịu hợp tác, chúng ta còn có một chút cơ hội." Lục Tiểu Thiên ánh mắt lóe lên, vừa phòng bị Cù Miêu đồng thời truyền âm với hai người La Tiềm và Tô Thanh.
"Cơ hội gì?" Hai người Tô Thanh và La Tiềm nhất thời tinh thần phấn chấn. Bọn họ không hề có biện pháp nào đối phó được với hai con yêu thú này. Đánh tới hiện tại, hai con Cù Miêu đó một chút thương thế nào cũng không có. Mà bọn họ đã liên tục bị thương vong gần mười người, sĩ khí đại giảm không nói, pháp lực cũng đãc tiêu hao không ít. Bọn họ không có chút đối sách nào, nhưng Cù Miêu càng chiến càng dũng mãnh, không hề có chút mệt mỏi. Nếu như không có đối sách thích hợp, qua chốc lát nữa, sợ rằng không bị yêu thú giết chết, cũng sẽ
xuất hiện vấn đề tiêu hao pháp lực quá nhiều, không thể nào không rút lui. Đột nhiên lại nghe được Lục Tiểu Thiên nói có biện pháp, mọi người tự nhiên đều vui mừng.
"Ngươi là Lôi hệ tu sĩ, trên người có Lôi hệ linh phù không?" Lục Tiểu Thiên tiếp tục truyền âm.
"Trên người ta có năm tấm, ba tấm ngũ giai, hai tấm lục giai."
"Ta cũng có ba tấm, đều là lục giai."
Tô Thanh và La Tiềm hai người trước sau truyền âm đáp.
"Rất tốt, có những thứ này là đủ rồi. Chúng ta vừa đánh vừa đổi vị trí, tốt nhất là đổi phương hướng ngược lại với Cù Miêu. Đợi tới khi ta dùng Thủy cầu đánh trúng Cù Miêu, các người đồng thời tế ra hai tấm Lôi hệ linh phù trong tay, mấy tấm còn lại lưu lại dự phòng, vào lúc rút lui mà phòng bị bất kỳ tình huống nào. Không cần phải giết chết Cù Miêu, chỉ cần có thể trì hoãn hành động của nó là được. Tới lúc đó chúng ta tự mình đi hái Ngưng Kim quả xong rồi chạy!" Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia thông tuệ nói.
Mắt hai người Tô Thanh và La Tiềm đồng thời sáng lên, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên không khỏi bội phục vài phần. Trước đó La Tiềm dùng Lôi thương thuật đánh trúng Cù Miêu, tốc độ của nó liền giảm đi vài phần. Bọn họ một mực khổ chiến với Cù Miêu, khắp trong đầu óc đều là con Cù Miêu này đáng sợ như thế nào, không có cách gì giết chết, thậm chí không thể đả thương được nó. Nhưng lại không hề suy nghĩ theo phương hướng của Lục Tiểu Thiên, hai con yêu thú này đúng là lợi hại, nhưng hoàn toàn không cần thiết phải giết chết nó. Mục tiêu của bọn họ chính là Ngưng Kim quả, chỉ cần Ngưng Kim quả tới tay, lấy được liền chạy, mặc kệ sau lưng có sóng gió ngập trời như thế nào.
"Chốc nữa nếu như đắc thủ, không cần hái hết toàn bộ Ngưng Kim quả, nên lưu lại cho bọn họ vài quả." Lục Tiểu Thiên lo lắng hai người lòng tham không đáy, trước khi hành động liền dặn dò nói.
Cơ hội khó có được, huống chi trọng bảo như Ngưng Kim quả này, không hái hết toàn bộ lẽ nào lưu lại cho người khác sao? Biểu tình của hai người La Tiềm và Tô Thanh có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại. Đối với kiến nghị của tên tu sĩ mặt đen trước mắt bội phục tới sát đất. Người này không chỉ nắm chắc tình hình chiến cục khó ai so bì, hơn nữa đối với nhân tâm của mỗi người cũng rất là hiểu rõ thấu triệt.
Nếu như bọn họ hái hết toàn bộ Ngưng Kim quả, vô luận là Cù Miêu hay hoặc là những tu sĩ còn lại, cũng đều sẽ coi mấy người bọn họ là kẻ thù sinh tử. Nhất định phải giết chết cho bằng được, với thực lực của ba người bọn họ, tự nhiên là không thể nào thừa nhận được. Nhưng nếu như lưu lại mấy trái không hái, tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng những người khác nhìn thấy mấy trái Ngưng Kim quả còn xót lại, khẳng định sẽ có chút do dự, suy nghĩ nên đuổi theo ba người bọn họ hay là đi hái số Ngưng Kim quả còn lại. Dù sao ba người bọn họ đã thị phạm ra biện pháp đối phó với Cù Miêu, nhưng người phía sau chỉ cần có sao làm giống vậy là được. Tô Thanh tự tin với tốc độ pháp khí phi hành trong tay nàng, cho dù là ba người cùng leo lên, chỉ cần đối phương có chút do dự, nàng liền có lòng tin chạy thoát khỏi những người này.