Chương 334: Cận chiến vô địch
Chương 334: Cận chiến vô địch
Chí ít ở trong mắt tất cả tu sĩ đang công kích Lục Tiểu Thiên, tên thanh niên mặt đen này sẽ không có kết cục tốt, cho dù có pháp khí phòng ngự đỉnh cấp cùng loại với cái trước đó của nữ tử tuyệt sắc kia, nhiều lắm cũng chỉ có thể chống nổi được một hai đợt công kích mà thôi. Dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào đều là uổng công. Nghĩ tới đây, những tu sĩ này vừa công kích đồng thời thân hình cũng nhanh chóng tăng tốc lao tới. Một khi Lục Tiểu Thiên bỏ mình, liền đoạt túi trữ vật vào trong tay, thừa cơ thu luôn hai con khôi lỗi không người khống chế kia.
Dưới lợi ích to lớn như vậy, không ai có thể bảo trì được đầy đủ sự trấn định, tốc độ một khi bị chậm, chỉ sợ sẽ bị những người khác đoạt mất trước tiên.
Chỉ là những gì mà đám tu sĩ đang vây công hắn có thể nghĩ tới thì Lục Tiểu Thiên làm sao lại không nghĩ đến được, nếu như hắn không phải một Thể Tu lục giai đỉnh phong, cũng tuyệt không dám đi mạo hiểm như vậy, mà sẽ trực tiếp tung ra Thất Tinh sát trận. Bất quá dưới tình huống có lựa chọn khác, Lục Tiểu Thiên cũng sẽ không tuỳ tiện vận dụng Thất Tinh trận, dù sao nguyên thần bị thương vẫn phải sử dụng Dưỡng Hồn đan trong thời gian không ngắn mới có thể khôi phục lại.
Những tu sĩ muốn đoạt bảo này định thừa dịp cơ hội giết chết hoặc là trọng thương hắn để cướp lấy túi trữ vật, nên đang cấp tốc lao tới trước, chính là đúng với những gì mà hắn mong muốn.
Hắn vốn tay không tấc sắt hắn, một cỗ đao khí sắc bén đột nhiên xuất hiện trong tay phóng lên tận trời, chính là Liệt Địa Đao sắc bén nhất trong tay Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên trực tiếp nuốt vào hai viên Hồi Thiên Đan, trong thời gian ngắn kích phát pháp lực đến trình độ lớn nhất.
Liệt Địa Đao phát ra khí thế sắc bén khiến tất cả mọi người đều giật mình, không nghĩ tới kẻ trước mắt này không chỉ có hai con khôi lỗi vô cùng lợi hại, mà còn có cả đan nguyên pháp khí kinh khủng như vậy, quả thật là vượt qua tưởng tượng của mọi người. Bất quá cho dù là như vậy, cũng chỉ là giãy dụa trước khi chết mà thôi. Nhìn thấy hắn lấy ra đan nguyên pháp khí, những người này ngược lại càng có xu thế điên cuồng hơn. Ngoại trừ bảo vật trước đó ra, lại có nhiều thêm một kiện trọng bảo. Điều này đối với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, vô luận là thứ nào, cũng đều chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Chỉ là rất nhanh, một màn để cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối đã xuất hiện, tên tu sĩ mặt đen trước mắt này hai tay nắm chặt chuôi đao, đao khí tung hoành như là một đầu Kim Long, dưới sự vây công của mười mấy thanh pháp khí cơ hồ không hề yếu thế chút nào.
Bang bang. . . . Một tràng tiếng va chạm vô cùng sắc nhọn liên tiếp vang lên, những thanh pháp khí bị tên thanh niên mặt đen trước mắt này chém trúng đều không khỏi bị một kích trảm lui, pháp khí phẩm chất kém một chút bên trên liền xuất hiện lỗ hỏng hoặc lớn hoặc nhỏ, có một thanh thanh chùy thậm chí trực tiếp bị một đao chém thành hai nửa.
"Làm sao có thể?" Không ít tu sĩ từ đằng sau đang lao tới vây công đều ngây người sợ hãi. Một tu sĩ cho dù lợi hại đến mức nào lực bộc phát hẳn cũng không có mạnh như vậy mới phải, liên tục đánh lui bảy tám thanh pháp khí cũng không nhìn thấy hắn mảy may có dấu hiệu kiệt sức.
Những người này tự nhiên không biết tên tu sĩ mặt đen trước mắt này tu vi Thể Tu còn hơn xa tại pháp lực của hắn. Pháp lực Lục Tiểu Thiên vận chuyển tới cực điểm đồng thời phối hợp với lực lượng nhục thân, lúc này tu sĩ mặt đen như là một kiện pháp khí hình người vậy. Bang. . . . đám người vây công Lục Tiểu Thiên rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, bất kể như thế nào, đối phương cuối cùng vẫn chỉ là tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, coi như có mạnh hơn, chung quy cũng phải có mức độ, chỉ cần bị mấy món pháp khí chém trúng, cho dù phòng ngự có cao đi nữa, nhưng trong lúc vô hình vẫn sẽ bị ngăn trở. Chỉ cần hắn bị khựng lại, dưới sự vây công của nhiều người như vậy, cũng chỉ có kết cục nuốt hận tại chỗ mà thôi.
Chỉ là khi những người vừa mới thở phào nhẹ nhõm này, nhìn thấy cảnh tượng mấy kiện pháp khí lần lượt công kích lên người thanh niên mặt đen đều bị bắn ngược ra, lần nữa lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị. Bên dưới lớp ngoại y bị chém rách kia, mơ hồ lộ ra một tầng lân phiến màu đỏ, nhìn qua cũng không biết là ngư lân hay là lân giáp. Nhưng lân giáp gì mà lại có phòng ngự đáng sợ như vậy? Không chỉ có thể ngăn cản vô số kiện pháp khí công kích, thậm chí còn có thể làm giảm đi lực lượng xuyên thấu của mấy kiện pháp khí khi công kích lên trên đó?
"Không tốt, lui!" Hết thảy chuyện phát sinh trước mắt vượt ra khỏi nhận biết của bọn họ. Tên thanh niên mặt đen trước mắt này đâu phải là một Khôi Lỗi Sư? Căn bản gần như là tồn tại cận chiến vô địch trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mà tình cảnh tệ hơn chính là bọn họ trước đó vì cho rằng sau khi giết chết tên thanh niên mặt đen này sẽ nhanh chóng cướp đoạt bảo vật, cho nên xông đến phía trước quá gần, lúc này khoảng cách với tên thanh niên mặt đen quá gần, chỉ có hơn một trượng, lúc này quay người lui trở lại, làm sao còn có thể kịp?
Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng , hắn đợi chính là lúc này. Muốn chạy, vậy cũng phải nhìn coi hắn có đáp ứng hay không. Dưới tình huống khoảng cách xa, hắn muốn đuổi giết nhiều người như vậy khẳng định sẽ vô cùng bất lợi, nhưng dưới khoảng cách gần, lực bộc phát của lục giai thể tu căn bản không phải là thứ mà những người này có thể tưởng tượng.
Trong ánh mắt hoảng sợ của chúng tu sĩ lao tới đoạt bảo trước đó, Lục Tiểu Thiên hét to một tiếng, tiếng hét xông tận mây xanh, tốc độ không ngờ lần nữa tăng lên, chỗ hắn đứng chỉ để lại một cái bóng nhàn nhạt, mà kim đao kia trong tay, đã vung lên chém tới, người chưa đến, đao khí đã tới.
"Ngăn hắn lại!" Không ít người điên cuồng hét lớn.
Chỉ là những tu sĩ lao đến đoạt bảo này cũng không phải chung một lòng, đều ôm ý nghĩ thà ngươi chết còn hơn bản thân ta chết. Nếu như dám ngăn cản tên thanh niên mặt đen trước mắt này nhất định là phải chết, bọn họ tự nhiên không có ý nghĩ hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác, lúc này suy nghĩ duy nhất còn lại của bọn họ chỉ có một chữ, trốn!
Kim đao tung hoành giống như một đầu Kim Long, đánh đâu thắng đó.
Cùng với việc một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên tu sĩ trực tiếp bị Liệt Địa Đao từ bả vai chém xuống, chém rụng hơn nửa bả vai, máu tươi tuôn trào. Bất quá cũng may Lục Tiểu Thiên cũng không có dư thừa tinh lực quan tâm tới tên này, từ bên người y nhoáng lên một cái đã lướt qua, phóng tới những tên tu sĩ khác.
Liệt Địa Đao tung hoành như chỗ không người, những người này bởi vì tiếp cận khoảng cách quá gần, đều không thể chịu nổi lực bộc phát lúc này của Lục Tiểu Thiên, liên tiếp mấy người bị Liệt Địa Đao chém rụng, coi như không có chết ngay tại chỗ, nhưng đao khí của Liệt Địa Đao nhập thể, cũng khiến cho những người này đã mất đi năng lực tái chiến. Đao khí sắc bén của đan nguyên pháp khí xâm nhập vào trong thân thể, ngay cả Lục Tiểu Thiên trong thời gian ngắn cũng chưa chắc có thể chịu được, huống chi là những tên tu sĩ bình thường này.
"Lão tử liều mạng với ngươi!" Cũng có số kẻ cảm thấy tốc độ bản thân chạy trốn kém hơn lực bộc phát của tên thanh niên mặt đen này nhiều, tự biết không thể chạy trốn, liền trở nên điên cuồng, không hề quan tâm tới kim đao đang chém xuống, một kiếm trực tiếp chém về phía đầu Lục Tiểu Thiên. Loại đấu pháp ý đồ dùng mạng đổi mạng này bức bách Lục Tiểu Thiên tự cứu mình, để mưu cầu một tia cơ hội để thở dốc, tìm đường sống trong chỗ chết.
Chỉ là kết quả rất nhanh đã khiến kẻ này vô cùng tuyệt vọng, thân hình Lục Tiểu Thiên hơi nhoáng lên một cái, đầu hắn tránh đi, lợi kiếm của đối phương chém xuống bả vai hắn, chém lên trên Hỏa Giao lân giáp. Bang một tiếng, giống như là chém lên trên kim thạch vô cùng kiên cố bị văng ngược trở về, trên thân kiếm truyền đến lực đạo phản chấn to lớn. Với thể trạng của Lục Tiểu Thiên, hoàn toàn có thể chịu được một đòn công kích như thế này. Trên mặt đối phương tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi, Lục Tiểu Thiên sắc mặt lạnh lẽo, Liệt Địa Đao trực tiếp lướt qua cổ y, máu tươi từ đó phun ra xối xả, văng tung tóe bốn phía xung quanh.
Trong nháy mắt, Lục Tiểu Thiên đã phá vỡ sự vây công của mười mấy tên tu sĩ. Một hơi giết ra một con đường máu, trong đó có hơn mười người không chết cũng tàn phế, đã mất đi sức chiến đấu, bị đao khí nhập thể ăn mòn, kêu thảm không thôi.
Dưới loại khoảng cách gần chiến đấu khốc liệt như thế này, Lục Tiểu Thiên toàn thân đẫm máu, sát khí ngút trời tiếp tục điên cuồng giết tới. Lục Tiểu Thiên giết xuyên qua sự vây công của những người này. Vốn Trình Thao cũng đang phát ra đòn công kích Lục Tiểu Thiên, không nghĩ tới còn chưa đánh trúng người đối phương, chỉ trong chớp mắt, lúc này cự ly song phương đã chỉ còn hơn một trượng.