Chương 342: Bốn chết một đào vong
Chương 342: Bốn chết một đào vong
"Không còn tọa kỵ, ta xem xem các ngươi còn có thể có bản lĩnh gì." La Tiềm bỏ qua đối thủ trước mặt, lao về phía tráng hán độc nhãn đứng gần nhất. Trong năm người Phi Kỵ bộ lạc này, đây là kẻ có thực lực mạnh nhất. Vừa rồi cũng là người này phụ trách chỉ huy hợp kích thuật, La Tiềm đối với người này hận tới thấu xương. Lôi thương trong tay vung ra, quét thẳng về phía tráng hán độc nhãn.
Tiếng quét vang lên như sấm, tốc độ như thiểm điện. Tráng hán độc nhãn thất kinh, vội vàng vung tiêu thương màu xanh lên, đồng thời tay trái cũng ném ra bảy đạo bạch cốt đinh. Đám cốt đinh này là do gã lột những xương sườn của Kim Thứ Hổ xuống luyện chế thành, có thể liệt kim xuyên thạch. Lực sát thương không hề tầm thường. Lúc này sau khi không còn tọa kỵ, đây là một trong những thủ đoạn hữu hiệu của gã.
Bảy đạo bạch cốt đính trên không trung trước sau đánh tới, La Tiềm khẽ quát một tiếng, Lôi thương trên không trung bỗng nhiên tràn ngập linh tính xoay tròn, vòng xoay mãnh liệt hình thành nên một cái vòng tròn lớn, đinh đinh đinh, bạch cốt đinh đánh lên phía trên đó bị đều bắn ngược ra.
Nhìn thấy mấy cây bạch cốt đinh bản thân ném ra trong nháy mắt liền bị bắn ngược về, tráng hán độc nhãn thầm giật mình. Gã cầm lấy tiêu thương muốn đi nghênh chiến, đối phương đã tiến sát tới trong phạm vị gần mười trượng, chút khoảng cách ấy đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, gần như không còn khoảng cách. Lúc này tráng hán độc nhãn nhìn ra được, tên thanh niên trước mắt này mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng tu vi Lôi hệ cực kì tinh thâm. Dựa vào đan nguyên Lôi thương, tốc độ ngự không phi hành cũng nhanh hơn gã. Đối phương lại nhắm vào gã đầu tiên, căn bản không thể trốn đi đâu được. Điều khiến tráng hán độc nhãn thoáng yên tâm hơn chính là bản thân gã đã là Trúc Cơ tầng chín, tu vi cao hơn đối phương cũng một cái giai vị. Hai người cận thân chiến đấu chắc hẳn cũng không tới mức nghiêng về một phía. Một khi kéo dài khoảng cách, bộ cung tiễn trong tay thanh niên mặt đen kia lập tức sẽ trở thành tấm bùa đòi mạng gã.
Tiêu thương màu xanh và Lôi thương trên không trung va chạmliên hồi, rất nhanh tráng hán độc nhãn phát hiện Lôi thương của đối phương thế lớn lực nặng, uy lực lớn đến lạ thường. Vốn gã còn trông cậy vào việc tiêu hao hết pháp lực của đối phương rồi mới thi triển thủ đoạn tiếp the, nhưng chỉ thấy La Tiềm sau khi lần nữa nuốt xuống một viên Hồi Thiên Đan, tráng hán độc nhãn sắc mặt lập tức trầm xuống, biết loại ý nghĩ này của bản thân cũng đã thất bại.
Ầm! Lôi thương một thương đâm về phía tráng hán độc nhãn, gã hai tay nắm chặt lấy tiêu thương màu xanh giương lên đón đỡ. Chỉ là cán thương của Lôi thương lại mềm mại không xương, uốn cong một cách thần kì, giống như là một sợi nhuyễn tiên vút thẳng vào ngực tráng hán độc nhãn.
Tráng hán độc nhãn kêu thảm một tiếng, thân thể giống như là diều đứt dây, mất đi khống chế bay ngược về phía sau xa xa. Máu tươi từ trong miệng phun ra, cùng với những dịch vị bên trong dạ dày khiến cho không trung tràn ngập mùi vị khó ngửi.
"Nhị ca, vương bát đản, ta liều mạng với các ngươi!" Kẻ cưỡi trên Bạch Đầu Quán vốn phụ trách công kích La Tiềm lập tức nổi giận lôi đình. Người Phi Kỵ bộ lạc bọn họ vì tăng cường thực lực, từ lúc nhỏ yếu đã cùng nhau huấn luyện, cùng nhau chiến đấu, kết xuống tình nghĩa vô cùng thâm hậu. Chính vì vậy, Phi Kỵ bộ lạc mới trở nên vô cùng bài ngoại. Mặc dù nhân số không nhiều, nhưng một khi đắc tội Phi Kỵ bộ lạc lại là một chuyện khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng đau đầu. Tráng hán độc nhãn thụ thương lập tức khiến cho mấy người còn lại giận tím mặt. Tên trung niên cưỡi trên Bạch Đầu Quán vô cùng tức giận, lập tức lần nữa nhắm về phía La Tiềm lao tới.
"Kẻ giết người, ai cũng có thể giết được. Phi Kỵ bộ lạc các ngươi đã từ đường xa mà đến Vọng Nguyệt tu tiên giới giết người cướp của, phải chuẩn bị việc bị giết. Chẳng lẽ chỉ có người của Phi Kỵ bộ lạc các ngươi quý giá, những người khác là cỏ rác sao? Đã tới, vậy liền đều lưu lại ở đây đi."
Đối với phản ứng của đối phương, Lục Tiểu Thiên khịt mũi coi thường, những người này có tình cảm rất tốt với nhau. Đoàn kết phối hợp là một chuyện, nhưng loại ý nghĩ này không thể nghi ngờ rất khiến cho người ta xem thường. Lục Tiểu Thiên lời còn chưa dứt, một tiễn trong trong tay lại một lần nữa được phát ra. Tọa hạ Bạch Đầu Quán của tên trung niên kia lập tức kêu lên thất thanh rồi rơi xuống. Cuối cùng chỉ còn lại một người, bởi vì trốn được xa một chút, Lục Tiểu Thiên cũng đã lười đi quan tâm gã ta. lập tức khống chế thuyền Thanh Phong truy kích tên còn lại đã mất đi tọa kỵ kia. Những người này trước kia quá mức ỷ lại vào tọa kỵ, dẫn đến sau khi đã mất đi tọa kỵ, tốc độ liền lập tức chậm lại, tốc độ ngự không phi hành chỉ xếp hàng dưới cùng trong tu sĩ đồng giai ở Vọng Nguyệt tu tiên giới này. Phi kỵ cho những người này sức chiến đấu không có gì sánh kịp, nhưng cũng mang đến tai họa ngầm tương ứng.
Với tốc độ của thuyền Thanh Phong, cũng không có hao tốn quá lớn công phu, Lục Tiểu Thiên liền trực tiếp đuổi kịp một người. So với gặp phải La Tiềm, khi đối mặt Lục Tiểu Thiên quả thật lại mang tới một cảm giác đồ sát nghiêng về một phía. Sau khống chế thuyền Thanh Phong đuổi kịp đối phương, Lục Tiểu Thiên liền tạm thời từ bỏ khống chế, thhuyền Thanh Phong bản thân mang theo quán tính nhất định tiếp tục trượt về phía trước. Lục Tiểu Thiên lần nữa bắn ra Hỏa Giao tiễn, đồng thời Liệt Địa Đao cũng công kích về phía đối phương, những nơi đi qua, không một người nào có thể ngăn cản, trong chớp mắt liền bị Lục Tiểu Thiên giết chết hai người.
La Tiềm sau khi đả thương tráng hán độc nhãn, lại giết chết thêm một người khác, lôi thương lại không hề lưu tình mà quét qua một thương ngay cả tráng hán độc nhãn. Năm tên tu sĩ của Phi Kỵ bộ lạc, ngoại trừ một tên trung niên có ánh mắt hình tâm giác thấy tình thế không ổn, thần tình bi phẫn đào tẩu ra, bốn người còn lại ngay cả tọa kỵ dưới chân cũng đều bị giết chết tại chỗ, có thể nói là cực kỳ thảm liệt.
"Các ngươi chờ lấy, Khoa Bộ tộc chúng ta cùng các ngươi không chết không thôi!" Trung niên mắt tam giác thống khổ quát to một tiếng.
"Chẳng lẽ ta không giết các ngươi, người của Khoa Bộ tộc các ngươi liền sẽ buông tha chúng ta." La Tiềm nói lời mỉa mai. "Có bản lãnh gì thì cứ việc phóng ngựa tới là được, lần nữa gặp được vẫn giết cho các ngươi không chừa một manh giáp."
Trên mặt trung niên mắt tam giác lúc xanh lúc trắng, bỏ chạy nhanh như điện chớp. Gã đang cưỡi lên Bạch Đầu Quán, Lục Tiểu Thiên dù muốn đuổi theo cũng không kịp. Cho dù là để Tô Thanh đi xuống, với tốc độ của thuyền Thanh Phong muốn đuổi kịp đối phương cũng phải hao phí một phen công phu. Dù sao phi cầm mới là chúa tể trên không trung, cho dù phi hành pháp khí có tốt hơn đi nữa, so với đỉnh cấp yêu cầm, cũng không thể nào bì kịp. Thuyền Thanh Phong có thể so với đại đa số yêu cầm, đã coi như là đáng quý rồi.
"Chúng ta cũng đi thôi." Lục Tiểu Thiên đưa tay thu hồi lại những Hỏa Giao tiễn đã bắn ra. Lại bảo La Tiềm trở lại bên trên thuyền Thanh Phong sau đó nhanh chóng rời đi. Nơi thị phi này, không nên ở lâu, hiện tại họ đã giết mấy người của Phi Kỵ bộ lạc, nếu dừng lại quá sau, ai biết đối phương sẽ có càng nhiều nhân thủ hơn đuổi ngược lại hay không.
"Vừa rồi may mắn mà có Lục sư huynh huynh, trước kia đệ luôn cảm giác thực lực bản thân cũng coi như không tệ ở trong lứa tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng ở trước mặt sư huynh huynh, mới biết được cái gì là núi cao còn có núi cao hơn." Sau khi trở lại trên thuyền Thanh Phong La Tiềm cười khổ một tiếng nói. Nếu như không phải một trận chiến vừa rồi, y cũng không biết trên người Lục Tiểu Thiên lại còn có một bộ cung tiễn uy lực kinh người như thế. Cho dù y có Lôi thương, là món pháp khí có uy lực rất cao trong những món đan nguyên pháp khí, nhưng so sánh với bộ đan nguyên Hoả Giao tiễn vừa rồi, La Tiềm không có một chút lòng tin nào có thể ngăn cản một tiễn có khí thế dọa người kia, cho dù y không chết cũng sẽ trọng thương.
"Từ khi bắt đầu bước vào Tu Tiên Giới, là một đường bước đi trên lưỡi đao và mưa máu, chưa từng có mấy ngày sống yên ổn được một đoạn thời gian. Tư chất của ta không thể so với các ngươi, muốn tăng tiến tu vi, chỉ có thể nỗ lực và cố gắng càng nhiều hơn, có lẽ là ông trời đền bù cho sự cần cù của ta mà thôi." Lục Tiểu Thiên lạnh nhạt nói một câu, liên tục mấy trận chiến gần đây khiến nội tình của hắn gần như bại lộ ra hết, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
"Lục sư huynh huynh mấy năm nay đều sống những ngày tháng giống như mấy ngày vừa rồi sao?" Tô Thanh tò mò hỏi.
"Coi như là vậy, sự việc nguy hiểm hơn mấy ngày nay nhiều cũng không biết ta đã phải trải qua bao nhiêu lần rồi." Lục Tiểu Thiên tùy tiện nói một câu, không nguyện ý tiếp tục nói thêm về đề tài này.