Chương 346: Trị liệu thương thế
Chương 346: Trị liệu thương thế
Trong Mê Vụ cấm địa nguy cơ khắp nơi, đối với mấy người Lục Tiểu Thiên, một số yêu thú thực lực nhỏ yếu không hề dám ngang nhiên chạy tới công kích. Nhưng cũng có một số linh trí cực thấp, cảm thấy lãnh địa của bản thân bị yêu thú khác xâm phạm. Ví như một con tứ giai Nham Thạch quái, lực lớn vô cùng, phòng ngự cũng không tồi. Sau khi nhìn thấy một đám người Lục Tiểu Thiên, không nói hai lời liền trực tiếp giết qua. Thân thể trầm trọng cao hơn trượng khi chạy đi, dậm trên mặt đất vang lên tiếng ầm ầm. Một bước đi là một cái dấu chân, tuy rằng chỉ là tứ giai Nham Thạch quái, linh trí kém một chút, nhưng da dày chịu đòn rất giỏi, lực đạo hùng hồn, thực lực tổng hợp ngay cả một con ngũ giai yêu thú cũng không nguyện ý trêu vào. Tiết Linh sau khi nhìn thấy Nham Thạch quái, trong lòng khẽ nhảy dựng, chỉ là nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thiên bên cạnh, lại thở phào một hơi, có người này ở đây cũng không có gì đáng để lo lắng.
Nhưng vượt qua dự liệu của Tiết Linh, người xuất thủ không phải là Lục Tiểu Thiên, mà là La Tiềm. Vốn La Tiềm từ chỗ Lôi Vạn Thiên đạt được một thanh pháp khí Lôi thương. Thương pháp sau khi có tiểu thành, liền cảm thấy thực lực đã gần như là tồn tại đỉnh cao trong lứa tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Lúc này lần nữa xuất sơn tinh thần vô cùng hăng hái, nhưng không nghĩ tới lại liên tục gặp phải thất bại. Mấy lần nếu như không phải Lục Tiểu Thiên xuất thủ, sợ rằng sinh mạng đã khó bảo toàn. La Tiềm tuy rằng đã buông bỏ khúc mắc với Lục Tiểu Thiên, nhưng trong lòng vẫn có một khẩu khí khó nuốt trôi. La Tiềm không nói hai lời, Lôi thương trực tiếp đâm về phía Nham Thạch quái. Nham Thạch quái tuy rằng lực đạo cũng rất là nặng, nhưng cuối cùng giai vị cũng thấp hơn. Hơn nữa hành động cũng tương đối có chút chậm chạp, bị La Tiềm một trận đánh đập điên cuồng. Cuối cùng một thương đâm vào ngực Nham Thạch quái, lớp da màu vàng đất bên ngoài bị nổ ra một cái lỗ thủng lớn to như cánh tay người, Lôi thương trực tiếp xuyên thẳng qua ngực Nham Thạch quái, ngay cả yêu đan cũng bị một thương này xoắn nát.
Nham Thạch quái sinh cơ tiêu thất, thân thể ầm ầm ngã ra mặt đất, không dễ dàng gì mới có thể đánh sảng khoái một trận, La Tiềm cũng coi như đã phát tiết được một chút. Tiết Linh kinh ngạc nhìn La Tiềm, không nghĩ đồng môn của Lục Tiểu Thiên không ngờ cũng lợi hại như vậy. Nhưng trước đó nàng đã kiến thức qua Lục Tiểu Thiên giao thủ với Hắc Phong Yêu Mãng, đối với thực lực của La Tiềm cũng không hề cảm thấy quá mức kỳ lạ.
Dưới sự dẫn đường của Tiết Linh, một nhóm người Lục Tiểu Thiên đi tới một nơi tuyết lĩnh đầy tuyết trắng mênh mang, Sau khi dọc theo lưng núi phi hành một đoạn, dưới mặt đất có thêm rất nhiều khối băng tinh hình dạng không hề có chút quy tắc nào, giống như là quái thạch bày la liệt dưới mặt đất. Hàn phong lạnh thấu xương, chỉ là với tu vi đám người bọn họ đều đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tự nhiên không có khả năng bị đám hàn khí này làm ảnh hưởng.
"Phía dưới chỗ này có chút cổ quái." La Tiềm nhìn cả khu tuyết trắng dưới mặt đất, vô số đạo băng tinh hình thành không theo quy tắc nào tạo nên những khối đá, khi tia sáng chiếu lên đó, không ngừng bị khúc xạ phản chiếu lại. Liếc mắt nhìn qua, không ngờ lại sản sinh ra một loại cảm giác rối loạn phương hướng.
Lục Tiểu Thiên cũng có cảm giác như vậy, những tia sáng đó khúc xạ lại trên băng tinh. Nếu nhìn lâu, thậm chí đầu óc sẽ cảm thấy có chút mê muội. Mê Vụ cấm địa này thật là quỷ dị, không ngờ lại còn có một nơi như vậy. Lục Tiểu Thiên thầm kêu kỳ lạ, với cường độ nguyên thần của hắn, mà cũng có loại cảm giác này, thậm chí cả người còn cảm thấy có chút không thoải mái.
"Thật ra là ta quên dặn mọi người, cố gắng đừng nhìn những tia sáng đó, nó có chút cổ quái. Nếu không phải ta có Nguyên Quy giáp, cũng sẽ không dám tới nơi này. Các người đi theo ta hạ xuống." Tiết Linh áy náy cười một tiếng, lưng cõng theo sư tỷ từ trên không trung hạ xuống.
Sau khi đáp xuống mặt đất, dưới sự dẫn đường của Tiết Linh, lại đi vòng qua mấy khối quái thạch bằng băng tinh, trước mắt liền xuất hiện một cái động nhỏ vô cùng bí ẩn, có thể cho một người tiến vào. Nhưng sau khi tiến vào trong băng động, không gian bên trong thì lớn hơn không ít, phảng phất như là cung điện dưới mặt đất vậy. Bên trong có mười mấy cái thạch thất lớn nhỏ bất đồng, khác biệt với băng thiên tuyết địa bên ngoài chính là, khí tức trong này vô cùng ôn hòa, hơn nữa không khiến người ta cảm thấy bị đè nén.
"Nơi này là do ta ngoài ý muốn phát hiện được, với thực lực của ta, xông xáo ở trong Mê Vụ cấm địa này, thường xuyên gặp phải các loại nguy hiểm. Mỗi lần sau khi gặp phải yêu thú không thể địch lại hay là tu sĩ đối địch, cũng đều cố gắng chạy tới nơi này tránh nạn, nơi này sợ rằng ít nhất cũng đã cứu ta hơn mười lần rồi."
Trên mặt Tiết Linh mang theo mỉm cười giới thiệu cho mọi người, bất quá người nghe được lời này đều có thể cảm nhận được sự cay đắng trong lời nói của đối phương. Một nữ tử lẻ loi một mình sinh tồn ở địa phương nguy hiểm như thế, xác thực không phải là chuyện dễ dàng. Bọn họ một đường đi tới đây, đã đụng phải lượng lớn yêu thú, gặp phải tập kích cũng nhiều vô số kể. Tiết Linh bất quá chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, ở loại địa phương này chỉ cần hơi không cẩn thận, liền có thể một mạng ô hô.
"Tất cả mọi người trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, Bách Độc đan ta sẽ mau chóng cho ngươi." Lục Tiểu Thiên gật đầu. Bây giờ trên người hắn cũng có chút tổn thương, cần mau chóng điều trị. Tô Thanh, La Tiềm càng cần tĩnh dưỡng hơn. Đối với chỗ hang động bí ẩn này, hắn cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ cần có thể tạm thời ẩn thân là được. Mỗi người đều có bí mật của mình, Tiết Linh nói như vậy là vì để bọn họ yên tâm. Bất quá Lục Tiểu Thiên đối với bí ẩn bên trong này cũng không phải là quá cảm thấy hứng thú. Hiện trong tay hắn đã có Mộc hệ và kim hệ Ngưng Kim quả, ngoại trừ tam hệ Ngưng Kim quả khác, cũng không có quá nhiều sự tình đáng để cho hắn cảm thấy hứng thú.
"Cần ta làm cái gì không?" Tiết Linh vẻ mặt sốt ruột nói. Nàng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lục Tiểu Thiên, đối với Lục Tiểu Thiên nàng có một lòng tin khó hiểu.
"Đừng quấy rầy ta là được rồi." Lục Tiểu Thiên cười nhạt một tiếng, cũng không phải là hắn làm cao, hay là trời sinh tính tình quái gở, mà là trong quá trình luyện đan xác thực không nên có người ngoài tới quấy rầy. Huống chi Bách Độc đan đẳng cấp rất cao, gần bằng với Ngưng Kim Đan, luyện chế vô cùng khó khăn, hơi không cẩn thận liền có khả năng luyện thành phế đan. Có thể trước khi sư tỷ của Tiết Linh độc phát thân vong mà luyện chế thành công hay không, đối với hắn mà nói cũng là áp lực không nhỏ.
"Được, chỉ cần Lục đạo hữu không gọi, ta tuyệt sẽ không tới làm phiền Lục đạo hữu." Tiết Linh thành thật gật đầu đáp ứng.
Tô Thanh và La Tiềm tuy rằng đầy một bụng nghi vấn. Tu vi của Lục Tiểu Thiên đã yêu nghiệt như vậy, lẽ nào hắn còn biết luyện đan? Bách Độc đan không phải là Luyện Đan sư bình thường có thể luyện chế ra a.
Nhưng nhìn Lục Tiểu Thiên lúc này không hề có ý muốn nói nhiều, cũng chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, chẳng qua bọn họ vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Lục Tiểu Thiên lực chọn một gian thạch thất gần sát bên trong, có không gian lớn hơn một chút. Bên trong có lỗ thông gió đặc thù, người ở bên trong cũng không cảm thấy ngột ngạt, một giường một ghế, còn có một cái bồ đoàn để ngồi đả tọa, ngoại trừ những thứ này ra thì không còn gì khác.
Lục Tiểu Thiên ngồi bên trên bồ đoàn, nhắm mắt điều tức. Trước đó thời điểm vì cứu Tô Thanh mà phải chịu một chút thương thế. Sau này lại phải đại chiến một trận với người của Phi Kỵ bộ lạc, lại khiến cho vết thương nặng thêm. Với tu vi hiện tại của hắn, nếu như không sớm điều tức, sau này có thể sẽ lưu lại tai họa ngầm. Sau khi phục dụng một viên đan dược trị liệu nội thương, dược lực tan ra bên trong cơ thể, pháp lực trong đan điền dưới sự khống chế đang từ từ vận chuyển, đưa dược lực tới nơi bị thương. Mỗi lần dược lực tiếp xúc với vị trí thụ thương, vị trí đó đang chậm rãi khép lại, hồi phục từ từ.
Sau khi lặp đi lặp lại như thế hết mấy chu thiên, dược hiệu của đan dược đã bị hấp thu không còn, thương thế cũng đã chuyển biến tốt hơn. Lục Tiểu Thiên mở to hai mắt, thở ra một ngụm trọc khí.