Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 349 - Chương 349: Lo Được Lo Mất

Chương 349: Lo được lo mất Chương 349: Lo được lo mất

La Tiềm cũng từ bên trong mật thất vọt ra, y cũng sớm đã phục hồi nguyên khí, pháp lực lại tinh thuần hơn một chút. Chỉ là Tô Thanh vẫn một mực bế quan dưỡng thương, y cũng lười đi ra. Sau khi cảm nhận được Tô Thanh phát ra từng tiếng hô lớn, La Tiềm liền lập tức đi tới cửa mật thất, vừa hay bị một cỗ khí thế cường đại vọt tới đập vào mặt. La Tiềm lập tức biến sắc, trước đó tu vi Tô Thanh và y không sai biệt lắm, mặc dù Tô Thanh so với y sớm một bước tiến vào Trúc Cơ tầng năm, nhưng muốn lần nữa đột phá chỉ sợ còn cần thời gian chí ít hai ba năm, thế nhưng là dưới khí tức trước mắt mà xem, đây rõ ràng là dấu hiệu đã đột phá đến Trúc Cơ tầng sáu, tốc độ này không khỏi cũng có chút quá nhanh đi.

Tô Thanh cảm giác được thể nội tràn đầy pháp lực ba động, nội tâm cũng vô cùng mừng rỡ. Từ sau khi phục dụng Thanh Sương Long Quỳ đan, nàng liền cảm giác được thể nội tràn ngập một cỗ linh lực khổng lồ, sau khi luyện hóa cỗ linh lực này, thương thế của nàng không chỉ đã khỏi hẳn, hơn nữa nhân họa đắc phúc, nhất cử từ Trúc Cơ tầng năm tiến vào Trúc Cơ tầng sáu, càng khiến cho nàng kinh ngạc chính là ngoại trừ đột phá tu vi ra, bên ngoài thân thể tựa hồ so với trước kia có thêm một cỗ khí lực, lực lượng nhục thân tăng vọt không ít.

Thật sự là may mắn khi có viên Thanh Sương Long Quỳ đan này của Lục sư huynh, dược hiệu thật đúng là làm người ta giật mình, không hổ là thánh dược chữa thương trong Trúc Cơ kỳ. Không chỉ có thể chữa thương, mà còn có thể tăng tiến tu vi, tiết kiệm được mấy năm khổ tu. Ngay cả đan dược trân quý như vậy, Lục sư huynh cũng không chút do dự mà đưa cho bản thân mình sử dụng, điều này khiến trong lòng Tô Thanh trở nên vui mừng. Thân hình thoắt một cái, liền rời khỏi mật thất.

"Sư muội, thương thế của muội sao rồi?" Trên mặt La Tiềm cũng không có bao nhiêu thần sắc ghen tỵ, nhìn thấy Tô Thanh dáng vẻ mặt mày tỏa sáng, y cũng rất là cao hứng.

"Ừm, không chỉ tốt lên, mà hơn nữa thực lực cũng đại tăng." Tô Thanh giơ lên nắm đấm nhỏ xinh, tựa hồ tỏ vẻ bản thân đang tràn ngập lực lượng, "Đúng rồi, Lục sư huynh đâu, còn chưa có đi ra sao?"

"Còn không có, Lục đạo hữu một mực ở trong mật thất, ngoại trừ vừa mới bắt đầu đã phân phó không nên quấy rầy, một mực tới nay không có xuất hiện qua." Tiết Linh vẻ mặt tiều tụy nói.

"Sắc mặt của ngươi làm sao lại khó coi như vậy?"

"Sư tỷ trúng độc quá sâu, lúc nào cũng có thể có nguy hiểm tới sinh mệnh, ta cùng sư tỷ tu luyện qua một loại bí pháp, có thể truyền cho sư tỷ một số nguyên khí, cho nên sắc mặt mới có chút không tốt." Tiết Linh cười khổ một tiếng nói.

"Các ngươi thật đúng là tỷ muội tình thâm." Tô Thanh nghe xong liền minh bạch, trong tu tiên giới có rất nhiều kỳ thuật, mặc dù nàng không phải đều biết rõ, nhưng cũng nghe gia gia của nàng nói qua một chút. loại này của Tiết Linh hẳn là chuyển dời một bộ phận sinh mệnh lực cho sư tỷ nàng. Có thể làm ra loại hy sinh này, khiến trong lòng Tô Thanh cũng không khỏi có một sự đồng tình liền trấn an nàng nói, "Ngươi yên tâm, vị Lục sư huynh này của ta bình thường hoặc là không nói, nếu đã nói thì việc Bách Độc đan hẳn là không có vấn đề gì."

La Tiềm nhếch miệng, cũng không phải quá tán đồng. Tiết Linh cũng đồng dạng vẻ mặt đầy lo lắng. Thời gian đã qua lâu như vậy, đan dược gì mà lại cần luyện chế lâu như vậy, cho dù là không ngừng luyện chế, vậy cũng phải có không ít phần linh vật mới được. Lục đạo hữu và nàng cùng nhau hái linh vật, trong tay hắn có bao nhiêu nàng lại biết rất rõ. Chẳng lẽ trong quá trình luyện đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn không tốt hay là còn có nguyên nhân khác? Nếu như luyện chế thất bại, vậy sư tỷ... nghĩ tới đây, trước mắt Tiết Linh trở nên có chút tăm tối. Nếu là như vậy, toàn bộ nỗ lực trước đó chẳng phải hoàn toàn đều uổng phí sao, nghĩ tới điểm này,t rong lòng Tiết Linh một mảng đắng chát.

Nhìn thấy thần sắc của Tiết Linh, Tô Thanh tự nhiên có thể đoán được gì đó. Trên mặt La Tiềm rõ ràng cũng có vài phần nghi vấn, ngay cả bản thân Tô Thanh nàng cho dù cũng quen biết Lục Tiểu Thiên đã nhiều năm. Nhưng cho dù hiểu rõ cách làm người của đối phương, nhưng việc này trông như thế nào cũng thấy có chút hoang đường. Dù sao Lục Tiểu Thiên thân là một tu vi, đã biểu hiện ra chiến lực cường hãn như vậy. Cho dù là nàng và La Tiềm, ngày đêm tu luyện không ngừng nghỉ, cũng không thể nào có thể cường hãn được như hắn. Nhưng Lục Tiểu Thiên lại có thể làm được, không nói Linh Tiêu Cung, ngay cả Thanh Đan Cung, với đan đạo độc bộ thiên hạ. Đám Luyện Đan sư đó cũng có không ít kẻ vô cùng lợi hại, nhưng đều là được tích lũy trong năm tháng dài đăng đẳng. Hơn nữa trong đồng giai, khi thật sự phải chiến đấu với nhau, thực lực của những Luyện Đan sư này cũng luôn yếu hơn một chút. Kẻ chân chính lợi hại, chắc hẳn là khổ tu sĩ.

Tu sĩ đồng giai có thể chiến đấu với Lục sư huynh, chí ít Tô Thanh không nghĩ ra được có ai. Không chỉ ở Luyện Khí kỳ, hay là Trúc Cơ kỳ, cao thủ thiên tài vẫn lạc trong tay Lục sư huynh, nhiều vô số kể. Nếu như nói loại người này còn biết luyện đan, hơn nữa còn là một Luyện Đan sư cực kỳ lợi hại, ngay cả Tô Thanh bình thường cực kỳ có lòng tin với Lục Tiểu Thiên, lúc này cũng không khỏi có chút bồn chồn trong lòng.

Nhìn thấy thần tình của La Tiềm, có lẽ suy nghĩ cũng giống như Tô Thanh nàng. Dù cho Tiết Linh cũng chưa hẳn có thể ý thức được một điểm này. Nhưng hiện tại Lục Tiểu Thiên đã là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của sư tỷ nàng, chỉ là trong đáy lòng Tiết Linh có một tia chấp niệm không chịu từ bỏ khiến nàng không dám, cũng như không nguyện ý suy nghĩ về hướng tồi tệ hơn mà thôi.

Tô Thanh và La Tiềm ở bên ngoài mật thất chờ đợi có chút vô vị, muốn đi ra ngoài hoạt động gân cốt một phen. Nhưng nghĩ đến lại thấy không hay lắm, vì thế lại tự mình trở về trong mật thất. Khi vừa đóng cửa mật thất, đột nhiên lại nghe thấy tiếng kinh hô bên ngoài của Tiết Linh, lẽ nào? Hai người Tô Thanh và La Tiềm lần nữa đi ra khỏi mật thất. Một cỗ hương thơm phả thẳng vào mặt, chỉ cần ngửi được cỗ hương thơm này, liền cảm thấy độc tố trong cơ thể mình, hoặc là những gì không tốt với thân thể cũng đều được tranh trừ trống rỗng.

"Đây, đây là Bách Độc đan!" Hai người thân thể đồng thời cứng đờ.

"Đan dược đã luyện thành rồi, không biết có còn kịp không, cầm lấy đi." Lục Tiểu Thiên như trút được gánh nặng thở phào một hơi. Dù cho sư tỷ của Tiết Linh thật sự có mệnh hệ gì, hắn cũng đã không thẹn với lương tâm. Dù sao hắn cũng đã cố gắng hết sức để luyện đan, cho dù lúc này viên Bách Độc đan được luyện chế thành công kia cũng chỉ là có chút may mắn. Trong quá trình này hắn đã luyện chế thất bại không dưới mấy chục lần. Từ khi đan đạo của hắn có tiểu thành tới nay, tỉ lệ luyện chế thất bại cao như vậy thì mới là lần đầu tiên, cũng lãng phí của hắn một đống lớn linh thạch. Nếu không phải hắn có một ít tích lũy, đổi lại là La Tiềm hay là Tô Thanh bất cứ một người nào, sớm đã không thể chịu nổi rồi. Nhưng cũng nhờ Tiết Linh dẫn mọi người tới một nơi an toàn tạm thời, cho dù hao phí ít nhất cũng đã hết hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch, việc giao dịch này cũng coi như không quá thiệt thòi. Hơn nữa hắn cũng không thể nói với người khác hắn ở trong kết giới đã thoi luyện thành thục thêm mấy chục phần linh thảo. Việc liên quan đến kết giới, bất cứ một người nào, cho dù là quen thuộc thế nào đi nữa, Lục Tiểu Thiên tự nhiên cũng không thể nào thổ lộ ra nửa chữ.

"Thật sự là Bách Độc đan, đa... đa tạ." Tiết Linh quá đỗi vui mừng hai tay run rẩy nhận lấy Bách Độc đan. Chỉ là nàng vốn vì tìm kiếm linh thảo luyện chế Bách Độc đan cho sư tỷ, trải qua vô số gian nan và nguy hiểm. Ở trong Huyền Diệp thành vẫn bị tên Luyện Đan sư vô lương tâm kia hoang phí hết. Sư tỷ nàng trúng độc ngày càng nặng, Lục Tiểu Thiên lại một mực luyện đan chưa ra ngoài. Tiết Linh vì duy trì mạng sống cho sư tỷ đã truyền cho sư tỷ nàng lượng lớn nguyên khí. Vốn thân thể nàng đã cực kỳ hư nhược, lại cộng thêm lo lắng quá mức rồi bỗng nhiên lại vui mừng quá đỗi, tâm cảnh biến đổi quá lớn, trước mắt cả người liền tối sầm, thân thể mềm nhũn, mất đi tri giác hôn mê bất tỉnh.

Lục Tiểu Thiên thở dài, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Tiết Linh. Bất luận là trong phàm nhân thế tục, hay là trong tu tiên giới, loại chân tình này vĩnh viễn là trân quý nhất, không thể nào dùng kim tiền hay là linh thạch để đi tính toán. Một khắc này, Lục Tiểu Thiên cảm thấy những linh thạch đó hao phí thật là xứng đáng. Hắn không phải là một người tốt lành gì, nếu như sự tình lần nữa bắt đầu lại, biết được bản thân phải trả cái giá nhiều như vậy, mà còn sẽ mất cả chì lẫn chài. Hắn có lẽ cũng có chút do dự. Nhưng sự tình luôn luôn không thể nào có nếu như, chí ít vào thời khắc này, Lục Tiểu Thiên cảm thấy bản thân không hề thua thiệt cái gì cả.
Bình Luận (0)
Comment