Chương 366: Quang cầu màu xám trắng
Chương 366: Quang cầu màu xám trắng
"Đế Khôn đại nhân, xin hãy lưu lại bộ cơ thể này, nếu không với trạng thái nguyên thần hiện tại của tại hạ, sợ rằng về sau sẽ không thể nào lại hiệu lệnh cho Đế Khôn đại nhân ngài." Nhìn thấy Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn lần nữa lao tới trước, nguyên thần vội vàng lớn tiéng nói.
"Ngao... " Phi Thiên Ngân Thi tuy rằng có chút bất mãn, nhưng động tác cũng tạm thời dừng lại.
"Đoạt xá?" Lục Tiểu Thiên lúc này mới kịp phản ứng lại, hóa ra đối tượng mà nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu muốn đoạt xá không phải cái gọi là Âm Thi bên trong mộ huyệt này, mà là mượn nhờ thực lực của Đế Khôn áp chế bản thân hắn, để Đế Khôn sau khi thôn phệ linh hồn hắn, liền lập tức chiếm cứ bộ thân thể này của Lục Tiểu Thiên, thật là một ý kiến rất hay a.
Không nghĩ tới lại để cho người khác tính kế muốn đoạt xá bản thân lần nữa, nghĩ tới trải nghiệm lúc xưa kia, Lục Tiểu Thiên nhất thời như bị đụng vào vải ngược, khí thế đột nhiên đề thăng thêm vài lần.
Đế Khôn có chút hồ nghi nhìn Lục Tiểu Thiên ngã xuống từ trên vách đá. Theo lý mà nói với một chiêu này, con mồi trong ký ức của nó sẽ lập tức mất đi năng lực hành động. Nhưng con mồi trước mắt lần này không chỉ không mất đi năng lực hành lực mà ngược lại khí tức còn trở nên càng ngày càng mạnh, thật là một chuyện hết sức kỳ quặc.
Sưu! Liệt Địa đao giống như muốn trảm phá hư không, nhắm về phía Đế Khôn chém tới.
Lục Tiểu Thiên mượn nhờ thế chém tới của Liệt Địa đao mà xoay người đứng đậy, lúc này mới có thể hoàn toàn thấy được diện mạo của Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn.
Đầu Hổ, thân Báo, phía sau lưng còn mọc ra ba cái đuôi thon dài. Phần chóp đuôi có một ít lông vũ bảy màu. Cái đầu Hổ không giống như lão hổ bình thường, râu tóc không ngờ lại mọc dài như con người, dài hơn cả thước, từ dưới cằm rủ xuống. Trên trán lại có một nhúm lông vũ bảy màu dựng đứng lên, lộ ra vẻ thần huy lấp lánh. Thân thể màu xám bạc tràn đầy vẻ xinh đẹp, hai cánh trên lưng thu lại, tứ chi cường tráng hữu lực. Móng vuốt trên chân còn dài hơn lão hổ bình thường. Một đôi mắt màu đỏ hồng, không hề cho người ta loại cảm giác điên cuồng, ngược lại là một loại bình lặng, trong bình lặng mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh thường, tựa hồ hết thảy toàn bộ sinh linh xuất hiện trước mặt nó cũng đều thấp kém hơn nó một bậc.
Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn trước mắt so với đồ án vẽ bên trong quyển tịch ở Tàng Thư điện càng dễ nhìn hơn nhiều, chỉ là cũng càng nguy hiểm hơn.
"Ngươi, ngươi không ngờ lại không sao? Không thể nào, trúng thần thức công kích của Đế Khôn đại nhân, vì sao có thể lại không sao?" Nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu đại kinh thất sắc kêu lên.
"Nếu ngươi có thể thỉnh Đế Khôn tuyệt tích đã lâu ra làm trợ thủ, sự việc không có khả năng này cũng đã phát sinh rồi. Ta vì sao lại không thể bình yên vô sự dưới đòn đánh lén của Đế Khôn chứ?" Lục Tiểu Thiên cười lạnh nói, âm thanh ngưng trọng bước tới trước.
Động tác của Phi Thiên Ngân Thi vô cùng mãnh liệt, dậm chân một cái nhảy vọt tới, bóng dáng trở nên mơ hồ, nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của Liệt Địa đao.
Liệt Địa đao được Lục Tiểu Thiên thu lại, mà trong đôi mắt đỏ hồng của Phi Thiên Ngân Thi cũng lộ ra vài phần thần sắc nghi hoặc. Hiển nhiên là nó nghĩ không ra vấn đề ở đâu, với cảm giác của nó, tên tu sĩ Nhân tộc trước mắt này rõ ràng đã trúng phải đòn công kích đó, vì sao vẫn có thể bình yên vô sự.
Phi Thiên Ngân Thi không tin lần nữa há miệng phun ra, một quang cầu màu xám trắng trong suốt bay ra từ trong miệng, ép về phía Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên trong lòng run lên, quang màu màu trắng xám trước mắt này trông không hề có lực sát thương nào, nhưng lại vô cùng quỷ dị. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy quang cầu này, với thần thức cường đại của hắn, không ngờ lại không hề có chút phát giác nào với loại công kích này.
Khó trách trước đó khi Phi Thiên Ngân Thi đánh lén hắn lại lập tức dính đòn. Với tốc độ của Đế Khôn muốn đánh lén thật vô cùng dễ dàng, càng đáng sợ hơn chính là nguyên thần đối với loại đánh lén này lại không hề có chút phát giác, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy, cơ hồ bách phát bách trúng.
Thẳng tới lúc này chủ nguyên thần của Lục Tiểu Thiên vẫn ở trong trạng thái bị đông kết lại. Nếu như không phải hắn đã tu luyện Liệt Thần Bí Thuật, còn có phó nguyên thần có thể sư dụng. Dưới tình huống chủ nguyên thần đã hoàn toàn bị tê liệt, hắn hiện tại xác thực đã không còn lực hoàn thủ, đã trở thành cá nằm trên thớt, mặc người ta chém giết.
Đương nhiên, nếu như hiện tại đã phát giác được rồi, Lục Tiểu Thiên tự nhiên sẽ không bó tay chịu trói. Cái quang cầu màu xám trắng này lao tới vô cùng nhanh. Công kích loại thần thức bản thân nó đã đáng sợ, nhưng tu sĩ hoặc là yêu thú biết loại công kích này thì không phải là hiếm thấy bình thường mà là cực kỳ hiếm thấy, còn thủ đoạn phòng ngự thần thức công kích, hoặc là pháp khí có tác dụng đồng dạng cũng vô cùng khan hiếm, không hổ là dị thú đã tuyệt tích hơn ngàn năm nay, chỉ là không nghĩ tới bản thân mình lại gặp phải.
Lục Tiểu Thiên ánh mắt ngưng trọng, Liệt Địa đao lại bay ra, chém xuyên qua quang cầu màu xám trắng này. Nhưng quang cầu này tựa hồ không hề bị ảnh hưởng quá lớn, xem ra pháp khí bình thường đối với loại công kích thần thức này cũng không thể hoàn toàn phát huy hiệu quả.
Còn có một loại biện pháp, có thể dựa vầo tốc độ bản thân mà tránh né, chỉ cần không bị quang màu màu xám trắng này đánh trúng, thì sẽ không bị dính đòn. Trong lòng Lục Tiểu Thiên đột nhiên hiểu ra, nhưng thủ đoạn thần thức công kích hắn cũng có. Lục Tiểu Thiên chỉ ngón tay về phía trước, từ chỗ ngón tay hắn, một tiếng nước chảy róc rách vang lên.
So với quang cầu màu xám trắng, công kích đơn thể của Băng Phách Huyền Âm tuy rằng không bằng đối phương, có thể phong cấm nguyên thần của đối phương trong thời gian không ngắn. Băng Phách Huyền Âm chỉ có thể khiến cho địch nhân tu vi yếu hơn bản thân xuất hiện sự thất thần ngắn ngủi, kẻ tu vi càng thấp, ảnh hưởng càng lớn. Nhưng so với thần thức công kích của Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn, Băng Phách Huyền Âm càng khó lòng phòng bị hơn, lúc nghe thấy âm thanh là đã bị trúng đòn rồi, hơn nữa vô ảnh vô hình, chỉ là uy lực tương đối nhỏ một chút.
Bất quản như thế nào, Lục Tiểu Thiên vẫn dự định thử dùng Băng Phách Huyền Âm phòng ngự thần thức công kích của Đế Khôn có hiệu quả hay không. Nếu không hắn chỉ có thể bị động tránh né mà thôi. Hiện tại chủ nguyên thần tạm thời còn chưa thoát khỏi trạng thái bị đông cứng, một khi phó nguyên thần cũng trúng đòn, lúc đó hắn mới triệt đệ không còn năng lực hoàn thủ.
Ong ong. . . .
Hai cỗ thần thức công kích bất đồng trên không trung va vào nhau, phát ra một loại dị hưởng, đối với thân thể cũng không hề tạo thành bất kỳ khó chịu nào, bất quá nguyên thần Lục Tiểu Thiên lại đang cực kì khó chịu, giống như có một loại cảm giác muốn nôn mửa.
Nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu càng kêu lên thảm thiết, hiển nhiên đối với xung kích của hai loại thần thức công kích va vào nhau, y cảm ứng được mãnh liệt hơn một chút.
Quang cầu màu xám trắng kia tựa hồ vô cùng cường hãn, bất quá với pháp lực tích súc trong pháp châu, Băng Phách Huyền Âm lại có thể phát ra nhiều lần. Sau lần thứ ba, quang cầu màu xám trắng do Đế Khôn phát ra giống như là bọt biển bị nổ tan tành, trong chớp mắt liền hóa thành hư vô.
Lục Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể ứng phó loại thủ đoạn công kích thần bí khó lường này là được. Trải qua chút trì hoãn vừa rồi, chủ nguyên thần tựa hồ đã có thể cử động, trong lòng Lục Tiểu Thiên lập tức vui mừng. Xem ra thần thức công kích của Đế Khôn tuy rằng phong bế nguyên thần còn mạnh hơn Băng Phách Huyền Âm một chút, nhưng ít nhiều cũng có chút giới hạn. Tuy rằng lúc này chủ nguyên thần còn chưa triệt để khôi phục tự do, không thể tham gia chiến đấu. Nhưng chỉ cần có dấu hiệu nới lỏng phong bế thì chính là một điều không tồi rồi, chỉ cần sau đó kéo dài thêm một chút thời gian. Chiến lực của hắn sẽ càng gia tăng thêm gấp bội, cho dù trước mắt là Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn, hắn cũng có lòng tin chiến một trận.