Chương 368: Đại chiến Đế Khôn 2
Chương 368: Đại chiến Đế Khôn 2
Tốc độ của Đế Khôn cực kỳ kinh người, Lục Tiểu Thiên tự nhận tốc độ không chậm, đặc biệt hắn là lục giai Thể Tu, trong không gian hẹp lực bạo phát càng kinh người, lúc này cũng chỉ miễn cưỡng bắt kịp Đế Khôn. Một khi đổi lại là nơi không gian rộng lớn hơn, lúc này sợ rằng hắn chỉ có thể bị động bị tấn công. Cũng may lúc này Đế Khôn lại không hề ý thức được một điểm này.
Bởi vì e ngại một chiêu phong bế nguyên thần của Đế Khôn, Lục Tiểu Thiên lúc này chỉ có phó nguyên thần mới có thể chiến đấu, cũng không hề dám để Đế Khôn tiếp cận quá gần. Một khi bị quang cầu màu xám trắng đó dính phải, mạng nhỏ hắn khó bảo toàn.
Cũng may còn có hai con lục giai khôi lỗi, tương đối mà nói, khôi lỗi thân hình cao lớn, trong không gian chật hẹp này trông có vẻ hơi gò bó, tốc độ rõ ràng cũng theo không kịp Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn. Ánh mắt Lục Tiểu Thiên vừa động, khống chế một con kim nhân khôi lỗi khác chiếm cứ một gốc, che chắn trước sau bản thân hắn ở giữa. Gặp phải Đế Khôn công kích tới thì phó nguyên thần thao túng con khôi lỗi nào gần hơn tiến tới ngăn cản, khôi lỗi chỉ là tốc độ di dộng chậm hơn Đế Khôn, nhưng tốc độ vung kiếm, hoặc là vung chùy thì cho dù là Đế Khôn có tốc độ kinh người như thế nào, nhưng dưới cự ly gần như vậy cũng không thể nào hoàn toàn tránh khỏi, chỉ có thể lựa chọn ngạnh kháng một lần, sau đó lại bị đánh lui.
Lục Tiểu Thiên sau khi có được cơ hội thở dốc, lập tức đổi một vị trí khác, nhưng vẫn luôn để hai con khôi lỗi trước sau phòng ngự hết những góc chết.
Hai con khôi lỗi như vậy cộng thêm Lục Tiểu Thiên, cùng với Đế Khôn ở trong mộ huyệt này đánh tới đất đá bay mù trời. Xung quanh đều là những bóng hình màu xám vây lấy khôi lỗi đánh thành một đoàn.
Khi Lục Tiểu Thiên xuất thủ, khí tức pháp lực đã không thể nào che giấu được nữa, đã hấp dẫn một số Bạch Mao Cương Thi tới đây. Chỉ là đám Bạch Mao Cương Thi này sau khi nhìn thấy Phi Thiên Ngân Thi, liền giống như gặp khắc tinh vậy, lập tức sợ hãi vội vàng bỏ chạy, không muốn phải lưu lại nơi này nhiều thêm một khắc nào. Đám Bạch Mao Cương Thi này tuy rằng đa phần linh trí cực thấp, nhưng cũng có bản năng xu cát tị hung. Đám dị tộc xông vào nơi này huyết khí đầy đủ, là thức ăn yêu thích của Bạch Mao Cương Thi. Nhưng nếu có thể đại chiến với Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn, hiển nhiên cũng không phải là người dễ trêu vào. Tuy rằng trong lòng có bất cam, cũng không thể không từ bỏ mà rời đi.
Nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu nhìn thấy Đế Khôn và tên thanh niên kia cùng với con khôi lỗi chiến đấu giống như cưỡi ngựa xem hoa, trong lòng vô cùng nóng vội. Không nghĩ tới hai con khôi lỗi của thanh niên này lại biến thái như vậy, lực công kích mạnh mẽ không nói, ngay càng phòng ngự cũng biến thái như thế. Gặp phải mấy lần công kích của Đế Khôn mà tựa hồ không hề bị chút ảnh hưởng nào, bề ngoài trông không hề có chút thương tổn. Ngoại trừ tiêu hao linh thạch ra, cơ hồ không có nhược điểm nào khác. Mà tên thanh niên đó lại giảo hoạt tới cực điểm, núp ở giữa hai con khôi lỗi, lợi dụng khôi lỗi để ngăn cản công kích của Đế Khôn. Cách đánh này cũng không phải hay ho cho lắm, mặc dù tốc độ của tên thanh niên này tựa hồ chậm hơn Đế Khôn một tia. Nhưng hắn lại dùng khôi lỗi ngăn cản một đòn, sau đó lại đổi qua một vị trí an toàn khác, tiếp tục dùng khôi lỗi ngăn cản Đế Khôn, cứ như vậy đã đủ để kìm hãm tốc độ của Đế Khôn. Biện pháp này tuy rằng không phải đặc biệt cao minh, nhưng lại vô cùng có hiệu quả vào lúc này trong hoàn cảnh này.
Nhưng phòng ngự dù có tốt hơn nữa, cũng có lúc bị đột phá, Đế Khôn bạo phát ra lực lượng vô cùng đáng sợ, không ngờ lại dám ngạnh kháng đại chùy công kích của thổ dân khôi lỗi. Cây đại chùy đó đánh lên lưng của Đế Khôn, lực lượng cực lớn, cho dù là Lục Tiểu Thiên cũng chưa hẳn có khả năng thừa nhận nổi. Nhưng quang mang màu xám bạc bên ngoài cơ thể Đế Khôn lại khẽ chớp động, không ngờ đại chùy lại không hề có chút tác dụng nào, ngược lại Đế Khôn càng thêm dũng mãnh đột phá qua phòng ngự của thổ dân khôi lỗi, điên cuồng công kích về phía Lục Tiểu Thiên.
Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn phun ra quang cầu màu xám trắng, Lục Tiểu Thiên hơi kinh hãi. Bất quá loại thần thức công kích này đối với người khác đúng là hồng hoang mãnh thú, nhưng đối với Lục Tiểu Thiên hắn mà nói, nếu như không phải Phi Thiên Ngân Thi ỷ vào việc nó đã sinh sống ở nơi này nhiều năm, có thể hoàn toàn ẩn nấp thân hình của mình, thì trước đó cũng chưa hẳn có thể dễ dàng đánh lén được hắn. Lúc này dưới tình huống mặt đối mặt, tuy rằng phiền phức, nhưng Lục Tiểu Thiên cũng đã có được thủ đoạn khắc chế nó.
Âm ba của Băng Phách Huyền Âm công kích lần nữa va chạm rồi biến mất cùng với quang màu màu xám trắng.
Đế Khôn đã vô cùng dũng mãnh giết tới, hai trảo giơ lên, thân thể nhắm về phía Lục Tiểu Thiên bổ nhào tới. Một cái miệng rộng hé mở, lộ ra răng nanh sắc bén, phảng phát như muốn xé nát con mồi trước mắt. Đế Khôn từ khi trưởng thành tới nay, trong ký ức của nó còn chưa có con mồi nào khiến nó căm tức qua như vậy.
Bởi vì Đế Khôn đã tới quá gần, lúc này muốn triệu hồi khôi lỗi cũng không còn kịp nữa. Với tốc độ và lực bạo phát của hắn, chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp Đế Khôn. Đế Khôn đã thẹn quá hóa giận, lúc này đã không có cách nào dễ dàng đẩy lùi nó ra được nữa.
Lục Tiểu Thiên quyết tâm liều mạng, Liệt Địa đao trong tay lần nữa bạo phát ra sự sắc bén kinh người, không ngừng cận chiến với Đế Khôn.
"Keng!.. " Mỗi lần Đế Khôn công kích tới, Liệt Địa đao đều có thể vô cùng chuẩn xác mà chém lên trên thân nó. Chỉ là phòng ngự kinh người của Đế Khôn lần nữa khiến Lục Tiểu Thiên mở mang thêm kiến thức. Thế gian này ngoại trừ tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù là trong lục giai yêu thú, cũng có không ít tồn tại đáng sợ. Cù Miêu cũng vậy, tên Đế Khôn trước mắt càng là như vậy.
Nhưng Lục Tiểu Thiên cũng chú ý tới một chuyện vô cùng trọng yếu. Mỗi lần khi đan nguyên pháp khí công kích lên trên thân Đế Khôn. Thân thể Đế Khôn luôn có một tầng quang mang màu xám bạc khẽ chớp lên, màu sắc vô cùng giống với thân thể của nó. Nếu không phải Lục Tiểu Thiên nhãn lực không tệ, sợ rằng còn không chú ý tới. Vừa bắt đầu quang màu màu xám bạc còn hơi mạnh một chút, nhưng sau khi chiến đấu với hắn thời gian dài, quang mang màu xám bạc đã yếu nhược đi không ít.
Loại phòng ngự của Đế Khôn không ngờ lại có chút giống với loại linh phù phòng ngự, khi số lần thừa nhận công kích gia tăng, khả năng phòng ngự có thể sẽ bị tiêu hao đi, sau đó từ từ yếu dần? Trong lòng Lục Tiểu Thiên nhất thời lóe qua một cái suy nghĩ như vậy.
Chỉ là hiện tại vẫn còn chưa thể công pháp được phòng ngự của Đế Khôn, Lục Tiểu Thiên đối với loại suy đoán này cũng tạm thời không dám quá khẳng định.
Lục Tiểu Thiên và Đế Khôn giao chiến liên tục, giữa mấy lần đó, móng vuốt của Đế Khôn đã chộp lên trên người Lục Tiểu Thiên. Nguyên thần trong Cấm Hồn Châu nhìn thấy thì vui mừng, bất quá rất nhanh lại khiến y thất vọng chính là Lục Tiểu Thiên không hề bị lực lượng khủng bố của Đế Khôn đánh ngã, vẫn chỉ là lui về sau vài bước, sau đó lại nhấc đao lên tái chiến. Ngẫu nhiên Đế Khôn cũng sẽ lần nữa phát ra quang cầu màu xám trắng, nhưng không hề ngoại lệ đều bị Lục Tiểu Thiên dùng phương thức nào đó triệt tiêu đi.
Bùm! Lục Tiểu Thiên lần nữa bị móng vuốt của Đế Khôn chộp vào tay mình, thân thể bạo lui về phía sau. Lớp y phục bên ngoài cánh tay bị phá nát, lộ ra Hỏa Giao lân giáp bên trong.
Tuy rằng có Hỏa Giao lân giáp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thực lực đáng sợ của Đế Khôn. Tên Đế Khôn này quả thật là lợi hại dị thường, thực lực của hắn đã là tu vi Trúc Cơ tầng sáu, Thể Tu càng tương đương với Trúc Cơ tầng chín. Hai thứ gia điệp lên nhau, cận chiến, lại có đan nguyên pháp khí trong tay, đã vượt xa một số lục giai Thể Tu bình thường. Nhưng dưới loại tình huống này, Đế Khôn và hắn cận chiến vẫn chiếm thế thượng phong một chút. Nếu không phải Hỏa Giao lân giáp có thể giảm bớt một bộ phận lực công kích của đối phương, lúc này sau khi chịu phải không ít lần công kích, e rằng Lục Tiểu Thiên hắn đã bị thụ thương không nhẹ rồi. Mà Đế Khôn ngoại trừ tiêu hao một ít khí lực ra, không ngờ trông không hề có chút dấu hiệu bị thương nào.
Ông...
Sau khi cùng Đế Khôn kịch chiến một trận, chủ nguyên thần bên trong thức hải đã được giải phong. Lục Tiểu Thiên lập tức đại hỉ. Cùng Đế Khôn chiến đấu đã lâu, chủ nguyên thần của y cuối cùng đã được giải thoát. Lục Tiểu Thiên cuối cùng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn Đế Khôn cũng lạnh lẽo thêm vài phần. Lúc này thực lực đã hoàn toàn khôi phục, hắn muốn xem xem tên Đế Khôn này còn có thể có thủ đoạn gì.