Chương 370: Hỏa cầu màu băng lam
Chương 370: Hỏa cầu màu băng lam
Vị trí trúng tiễn gần ngay chân sau của Đế Khôn, lúc này năng lực hành động của Đế Khôn đã bị ảnh hưởng lớn, huyết dịch từ vết thương không ngừng chảy ra. Một đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên mang theo nộ ý thao thiên. Nếu như nộ khí có thể giết người, phỏng chừng Lục Tiểu Thiên hiện tại đã chết mấy lần rồi.
Lục Tiểu Thiên cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Đế Khôn, lần nữa giương cung gài tên, đánh rắn không chết sẽ bị cắn ngược. Hiện tại Đế Khôn đã có thương thế trên thân, tốc độ đã giảm mạnh. Vừa hay thừa dịp khi nó bệnh lấy luôn mạng nó. Lục Tiểu Thiên sao có thể bởi vì nộ ý của con yêu vật này mà trì hoãn công kích.
Chân phải sau của Đế Khôn đã bị thụ thương không nhẹ, trong thời gian ngắn căn bản không thể nào chiến đấu linh hoạt giống như trước, càng đừng nói đến là đuổi giết Lục Tiểu Thiên. Mà một tiễn của Lục Tiểu Thiên sau khi bắn trọng thương Đế Khôn, lòng tin cũng đại tăng.
Chỉ là lúc bình thường nếu yêu vật bị thương và phẫn nộ, thông thường dục vọng cầu sinh sẽ vô cùng mãnh liệt, đặc biệt là loại yêu vật linh trí càng cao càng như vậy. Tên Đế Khôn trước mặt này càng là kiêu ngạo trong yêu vật đồng giai, nhưng lại không hề có chút ý tứ nào muốn bỏ chạy. Ngược lại trong đôi mắt đỏ hồng đó, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên giống như nhìn một vật chết vậy.
Lục Tiểu Thiên nhướng mày, trực tiếp cảm thấy có chút không ổn. Chỉ là lúc này cung đã cài tên, không thể không phát, cho dù hắn muốn quay đầu bỏ đi, phỏng chừng cũng phải để tên Đế Khôn trước mặt này đáp ứng mới được, đáp án dĩ nhiên là không thể.
Nếu đã như vậy, thế thì chiến thôi.
Chưa đợi Lục Tiểu Thiên bắn ra một cây đan nguyên Hoả Giao tiễn khác, phần bụng Đế Khôn bỗng nhiên chuyển động, bên trong vang lên tiếng ục ục.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút kinh ngạc, không biết con yêu vật này lại muốn giở trò gì nữa. Bất kể như thế nào, tiên hạ thủ vi cường. Lục Tiểu Thiên kéo mạnh dây cung. Đế Khôn đối diện khẽ vỗ hai cánh, ba cái đuôi mỹ lệ rủ xuống. Thân thể lấy lại sự cân bằng, đồng thời nơi cổ nó bỗng nhiên trở nên to lớn. Một hơi biến thành to như đầu người vậy. Một cái hỏa cầu màu băng lam từ trong miệng Đế Khôn phun ra.
Từ sát na hỏa cầu màu băng lam này xuất hiện, Lục Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập một loại quỷ dị. Trong không khí băng lãnh mang theo một cỗ thiêu đốt khiến cho người ta như ngồi trên đống lửa.
Chưa chạm đến thân thể, Lục Tiểu Thiên liền cảm nhận được loại khí tức hủy diệt này. Cho dù hắn có thực lực lục giai Thể Tu, cũng có loại cảm giác rợn tóc gáy. Vách đá xung quanh, những khối đá dưới đất, ở gần hỏa cầu màu băng lam gần một chút đều có thể thấy được với tốc độ mắt thường đang nhanh chóng hóa thành bột mịn. Khi hỏa cầu cách Lục Tiểu Thiên còn mấy trượng, Lục Tiểu Thiên dần cảm nhận được thân thể của mình cực kỳ không ổn.
Loại cảm giác này khiến Lục Tiểu Thiên sợ hãi không thôi, chưa chạm vào thân thể đã có cảm giác đáng sợ như vậy. Nếu như thật sự chạm đến, muốn làm ra nỗ lực chống cự nào khác cũng đã muộn rồi.
Nghĩ tới điểm này Lục Tiểu Thiên liền trực tiếp khống chế Liệt Địa đao chém về phía hỏa cầu màu băng lam đó.
Kim sắc Liệt Địa đao quang hoa đại phóng, pháp lực trên thân đao được kích phát phóng ra đao mang dài hơn trượng, vô cùng sắc bén chém về phía hỏa cầu màu băng lam kia.
Một đao này, đủ để khai sơn phá thạch, đừng nói là hỏa cầu, cho dù quả cầu bằng sắt khối. Dưới một đao toàn lực này, Lục Tiểu Thiên cũng có lòng tin chém nó thành hai nửa. Hỏa cầu trước mắt này cũng không phải là thực chất, hỏa diễm cho dù có lợi hại, có lẽ cũng không thể nào ngăn cản được một đao này mới phải.
Nhưng rất nhanh Lục Tiểu Thiên đã không thể tin nổi chính là một đao này chém xuống, chỉ có thể chạm đến tầng hỏa diễm bên ngoài hỏa cầu, giống như là một chém một vũng bùn vậy, nhuệ khí bỗng nhiên mất sạch.
Mà khối hỏa cầu màu băng lam đó vẫn tiếp tục lao nhanh về phía trước, tuy rằng vẫn còn cách Lục Tiểu Thiên một khoảng, nhưng với tốc độ này, sớm muộn gì cũng trúng lên người hắn.
"Làm sao có thể!" Lục Tiểu Thiên vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, xoay người muốn bỏ chạy, nhưng lại đột nhiên phát hiện thân thể tựa hồ cũng bị hãm vào trong bùn lầy. Tốc độ không bằng một phần mười lúc bình thường. Hỏa cầu màu băng lam đó vẫn đang lao tới gần, tốc độ tuy chậm, nhưng chiếu theo tốc độ này, phỏng chừng rất nhanh đã bắn lên trên người hắn.
Ngay cả Liệt Địa đao cũng không thể nào làm dao động nó mảy may, Lục Tiểu Thiên không dám tưởng tượng hậu quả khi bị hỏa cầu màu băng lam này dính lên trên người. Trên thực tế lúc này pháp lực bên trong cơ thể hắn đã xao động bất an rồi, mơ hồ có chút dấu hiệu mất khống chế.
Nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu nhìn thấy một màn trước mắt nhưng vẫn không hiểu lắm. Y chưa từng nhìn thấy qua Đế Khôn sử dụng loại hỏa cầu này. Tựa hồ ngay cả Liệt Địa đao vô cùng sắc bén cũng mất đi đất dụng võ. Thậm chí y nhìn thấy trong ánh mắt của Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn có thêm một màu băng lam không hề chứa chút cảm tình. Chiến cục trước mắt đã bắt đầu nghịch chuyển, nhưng y càng không dám tưởng tượng chính là hậu quả khi nhục thân của Lục Tiểu Thiên bị loại hỏa cầu màu băng lam đáng sợ này thiêu đốt thành tro bụi. Cỗ nhục thân vừa ý nhất của y phỏng chừng sắp xôi hỏng bỏng không rồi.
Y có lòng muốn hô lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn, nguyên thần biết rằng lúc này Đế Khôn đã tức giận đến cực điểm. Bản thân y trong mắt Đế Khôn chỉ bất quá là một con tiểu trùng mà thôi. Lúc này còn dám quấy nhiễu đối phương, phỏng chừng kết cục cũng không tốt hơn tên thanh niên trước mặt này bao nhiêu.
Mà ở phía sau hỏa cầu màu băng lam, thân hình màu xám bạc của Đế Khôn huyền phù trong hư không. Hai cánh chuyển động chầm chậm, duy trì sự cân bằng của thân thể trên không trung. Trên thân nó tuy rằng vẫn đang chảy máu, nhưng giống như là một vị vương giả thụ thương bị chọc giận, trên cao nhìn xuống tên Nhân tộc trước mắt đã mạo phạm nó. Nó muốn nhìn thấy tên tu sĩ nhân tộc trước mắt này bị hỏa diễm thiêu đốt thành tro tàn.
Không nghĩ tới lúc này cho dù muốn lui cũng không thể được, trong lòng Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia phẫn nộ. Sớm biết như vậy, trước đó nên dốc toàn lực đào tẩu. Tên Đế Khôn này cũng chưa hẳn sẽ thi triển ra sát chiêu đáng sợ như vậy. Cùng với việc hỏa diễm đang lao tới gần, Lục Tiểu Thiên phát hiện cảm giác thân thể hãm vào trong vũng bùn càng ngày càng mạnh, cho dù hắn dốc hết sức muốn nhấc chân lên, nhưng lại khó khăn hơn bình thường gần trăm ngàn lần.
Lúc này trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, đối mặt với nguy cơ trước nay chưa từng có. Tâm tư của hắn ngược lại bình tĩnh đến lạ thường. Hiển nhiên, loại hỏa cầu màu băng lam này mang theo loại cấm chế đáng sợ nào đó, có thể phong tỏa không gian xung quanh thân thể hắn, cho nên mới xuất hiện hiệu quả băng phong, ngưng cố đến như vậy, khiến cho hắn nửa bước khó đi, thậm chí ngay cả công kích của Liệt Địa đao cũng bị hạn chế, sát chiêu thật là đáng sợ!
Bất quá trong lòng Lục Tiểu Thiên tuy rằng kinh hãi, nhưng trong tuyệt cảnh cũng không hề khiến hắn từ bỏ chống cự. Nếu Liệt Địa đao đã không được, thế thì sử dụng đan nguyên Hoả Giao tiễn. Liệt Địa đao hắn chỉ có thể dùng pháp lực thôi động, uy lực cũng chỉ là dùng pháp lực Trúc Cơ tầng sáu của hắn mà kích phát. Nhưng đan nguyên Hoả Giao tiễn là một bộ pháp khí hoàn chỉnh, uy lực vốn đã mạnh hơn Liệt Địa đao một bậc. Mà khi Lục Tiểu Thiên kéo cung, ngoại trừ pháp lực vào trong đó, còn có lực lượng nhục thân lục giai Thể Tu cường hoành của Lục Tiểu Thiên hắn. Hai thứ gia điệp lên cùng kéo cung, so với việc trực tiếp ngự đao chiến đấu còn muốn mạnh hơn không chỉ mấy lần. Hai thứ này gia điệp chồng lên nhau, không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai. Tên Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn trước mắt tuy rằng là đối thủ đáng sợ nhất ngoại trừ tu sĩ Kim Đan kỳ mà hắn gặp phải, nhưng dục vọng cầu sinh mạnh mẽ lại khiến Lục Tiểu Thiên cố gắng thi triển hết tất cả mọi khả năng có thể phản kích.