Chương 375: Cương thi bạo động
Chương 375: Cương thi bạo động
Dùng một số linh dược giúp nhục thân của Đế Khôn cầm máu, tạm thời xử lý một chút thương thế, Lục Tiểu Thiên lại lấy ra một cái túi linh thú thu Đế Khôn vào trong đó. Bản thân hắn vốn cũng không có nhiều túi linh thú như vậy, nhưng tu sĩ chết trong tay hắn cũng không phải số ít, rất nhiều đồ vật dùng không được hắn đều bỏ vào trong kết giới chất thành đống, bình thường cũng không quá quan tâm tới, không nghĩ tới lúc này lại có thể dùng tới.
Ngoại trừ Đế Khôn ra, hiện trường cũng không có đồ vật nào khác đáng để hắn đi quan tâm, sau khi bận rộn một hồi, Lục Tiểu Thiên mới cười khổ phát hiện hai chân của bản thân vẫn không hề có chút tri giác. Vừa rồi bận bịu một trận, thương thế lại có dấu hiệu trở nên xấu đi.
Lục Tiểu Thiên vội vàng ngồi xuống, nuốt vào một viên đan dược điều trị thân thể. Tuy rằng nơi này là biên giới khu vực hoạt động của Bạch Mao Cương Thi, nhưng với sự e ngại của Bạch Mao Cương Thi với Phi Thiên Ngân Thi, sợ rằng khi ngửi thấy khí tức của Phi Thiên Ngân Thi cũng không dám đến gần quá mức. cùng Đế Khôn đại chiến một hồi, nơi này vẫn còn tàn lưu lại dấu vết pháp lực ba động, cứ ở lại nơi này so với đi nơi khác tạm thời cũng an toàn hơn một chút.
Lục Tiểu Thiên dùng phó nguyên thần khống chế thổ dân khôi lỗi cảnh giới bảo vệ ở bên cạnh. Bản thân hắn thì nhắm mắt đả tọa, đan dược vừa vào miệng liền hóa thành linh lực vô cùng thuần khiết, chạy thẳng đến kỳ kinh bát mạch, hóa thành một cỗ nhiệt lưu ôn hòa dung hợp với pháp lực vốn có của hắn, làm tươi mát lại kinh mạch đã gần như khô cạn sau khi đại chiến.
Sau khi bài trừ đi toàn bộ cảm giác khó chịu ở nửa thân trên, dược lực còn lại từ từ vận chuyển về phía thân dưới, ý đồ muốn tiến vào chỗ đôi chân bị tê liệt, chỉ cần pháp lực có thể hoàn toàn vận chuyển tới dưới đó, thì thương thế dưới chân cũng tự nhiên sẽ được chữa trị.
Chỉ là sự tình không hề thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn, lúc này dưới chân hai cỗ khí tức băng hàn và nóng rực đan xen, hai chân đã tê liệt tới mức không còn tri giác. Chỉ có nguyên thần có thể cảm nhận được loại khí tức trái ngược đan xen đang tiến vào trong cơ thể, thậm chí mơ hồ cảm thấy hai chân hắn còn có một màu băng lam, chính là hỏa diễm băng lam tiến vào cơ thể. Khi pháp lực trong cơ thể vận chuyển tới chân, trong nháy mắt liền mất đi liên hệ, giống như là trâu đất xuống biển, lãng phí không ít pháp lực, nhưng không hề có tác dụng nào.
Đối với chỗ đáng sợ của hỏa diễm băng lam, Lục Tiểu Thiên sớm đã trả nghiệm qua. Hỏa diễm này không hề thiêu chết bản thân, hoặc là đốt hai chân hắn thành bột mịn là đã vô cùng may mắn rồi. Cũng không thể nào chỉ dựa vào hai ba lần là có thể giải quyết được hỏa diễm băng lam đã nhập thể kia. Hơn nữa đối với loại vấn đề khó giải quyết này, hắn cũng không phải chưa từng gặp qua. Trước đó vừa mới trúc cơ sau khi ra khỏi Vọng Nguyệt thành gặp phải lục giáp khô lâu, bất đắc dĩ phải dùng một viên Lôi Châu tương đương một kích của tu sĩ Lôi hệ Kim Đan kỳ, lực lượng lôi điện kinh người tiến vào cơ thể suýt tí nữa lấy đi mạng nhỏ của hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chống đỡ qua được, hỏa diễm băng lam trước mắt tuy rằng không dễ tiêu trừ, nhưng Lục Tiểu Thiên lại tin tưởng vào đạo lý nước chảy đá mòn, sợi dây cắt gỗ.
Hỏa diễm băng lam trên hai chân tạm thời không thể nào tiêu trừ, Lục Tiểu Thiên cũng vội vàng nhất thời, chỉ cần dùng pháp lực tạm thời ổn định lại nó, không để nó tiến vào cơ thể lan tràn ra khắp nơi, sau đó điều trị một chút thương thế.
Sau mấy canh giờ, Lục Tiểu Thiên mở mắt thở ra một ngụm trọc khí. Thương thế trong cơ thể tạm thời coi như ổn định, chỉ là muốn bài trừ hết đám hỏa diễm băng lam đó tạm thời còn chưa thể làm được. Vẫn nên rời khỏi mộ huyệt này trước rồi nói, loại hoàn cảnh trước mắt này cũng không thích hợp để an tâm tu luyện.
Hai chân bị tê liệt ở nơi địa hình chật hẹp như thế này xác thực bị hạn chế rất nhiều, nếu như thi triển Ngự Phong thuật, Lục Tiểu Thiên cũng có thể cử động, nhưng pháp thuật ba động ở trong mộ huyệt này sẽ rất dễ khiến cho cương thi hoặc là âm thi trong nơi này chú ý tới, được không bù mất Lục Tiểu Thiên không khỏi cười khổ một tiếng, không nghĩ tới bản thân lại có một ngày phải rơi vào trong kết cục bán thân bất toại như thế này.
Sau một lát, Lục Tiểu Thiên ngồi trên vai thổ dân khôi lỗi bước từng bước lớn về phía trước, nhắm về phía lối ra mộ huyệt mà đi tới. Trong tay Lục Tiểu Thiên cầm một khối Quy Giáp, bên trong Quy Giáp có vô số đường thẳng, phảng phất giống như là mê cung vậy. Nhưng khi thần thức tiến vào trong đó, bên trong sẽ có một điểm nhỏ màu đỏ, còn có một đường chỉ đỏ, hiện thị con đường trước đó bản thân đã đi qua. Lục Tiểu Thiên hiện tại chỉ cần đi theo đường chỉ đỏ này trở ra là được, không cần phải vì lối ra mà đau đầu. Trong mộ huyệt này rất là cổ quái, vẫn nên sớm rời khỏi là tốt nhất.
Thổ dân khôi lỗi chạy đi đại khái khoảng nửa canh giờ, phía trước truyền đến âm thanh chiến đấu kịch liệt, có hai tiếng nói nghe có chút quen tai, không ngờ lại là hai tên Quỷ Tu trước đó đã bỏ mặc hắn mà đào tẩu.
"Đám nghiệt súc này, vì sao lại đi tới địa bàn của Bạch Mao Cương Thi? Thật là quá khó đối phó, Tiêu tam nương, hai người chúng ta nhanh chóng lui lại!" Cát Trường Đình nhìn một mảnh đen kịt một đám Lục Mao Cương Thi trước mặt, thần sắc có chút chán nãn, chỉ huy hơn trăm cỗ khô lâu dưới trướng trì hoãn bước tiến của Lục Mao Cương Thi, bản thân lại chật vật lui về.
Tiêu tam nương cũng vẻ mặt hoảng sợ, kêu lên thất thanh: "Rút lui, còn có thể lui được tới đâu, nếu lui thêm nữa sẽ gặp phải Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn, còn có địa bàn của Bạch Mao Cương Thi. Dựa vào hai người chúng ta, lui vào đó thì ngay cả cặn bã cũng không còn."
"Đế Khôn và tên thanh niên xui xẻo đó chiến đấu hẳn sớm đã kết thúc, không thể nào còn lưu lại ở chỗ cũ, hiện tại chúng ta đã cùng đường mạt lộ. Cương thi trong mộ huyệt dường như có chút bạo động rồi, thật là xúi quẩy, làm sao lại vừa vặn gặp phải việc này. Thừa dịp hiện tại con lục giai và mấy con ngũ giai Lục Mao Cương Thi chiến đấu với Bạch Mao Cương Thi, hai người chúng ta mau chạy, chạy được lúc nào hay lúc đó, nếu không một ải trước mắt cũng đừng hòng qua được."
Trong lòng Cát Trường Đình mắng to vài câu, cùng với Tiêu tam nương chật vật chạy trốn.
Phía sau Lục Mao Cương Thi và Bạch Mao Cương Thi hai cái chủng tộc bất đồng đại chiến thành một đoàn. Bất quá số lượng Lục Mao Cương Thi đã chiếm thượng phong, khi vây lấy Bạch Mao Cương Thi mà đánh, vẫn còn có hơn hai mươi cỗ Lục Mao Cương Thi hung hãn vô cùng đuổi theo về phía Cát Trường Đình và Tiêu tam nương.
Hai người bỏ chạy tự nhiên đụng phải Lục Tiểu Thiên đang ở đối diện chạy tới. Khi nhìn thấy thổ dân khôi lỗi to lớn, còn có người thanh niên ngồi trên vai thổ dân khôi lỗi, hai người không khỏi sắc mặt ngơ ngẩn. Bộ dạng không kịp phản ứng, hiển nhiên là hai người họ không hề nghĩ tới lại còn có thể gặp lại được tên thanh niên này dưới tình huống như thế.
"Vì sao lại là ngươi?" Tiêu tam nương là người đầu tiên nhịn không được mà kinh hô thành tiếng. Mụ nhớ rất rõ trước khi mụ và Cát Trường Đình chạy trốn, Lục Tiểu Thiên không hề có lực hoàn thủ bị Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn một kích đánh bay lên trên vách mộ huyệt. Với tập tính của Đế Khôn, làm sao có thể buông tha cho Lục Tiểu Thiên bỏ chạy? Hơn nữa trông bộ dạng cũng không hề có tổn thương gì.
"Vì sao không thể là ta?" Lục Tiểu Thiên khẽ cười nói, nhìn thấy phía sau lưng có hơn hai mươi cổ Lục Mao Cương Thi đuổi sát theo, không nhói nhíu chặt lông mày. Sắc mặt trầm xuống nói: "Các ngươi không phải nói đây là địa bàn của Bạch Mao Cương Thi sao, vì sao lại có nhiều Lục Mao Cương Thi tới vậy?" Hắn trước đó đã bị nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu lừa một lần, lúc này hai chân vẫn còn mất đi tri giấc, trong lòng đã rất là tức giận. Nếu như hai tên gia hỏa này cũng gạt hắn, hắn không ngại sẽ cho Cát Trường Đình và Tiêu tam nương một phen giáo huấn bằng máu.
"Việc này nói đến rất dài dòng, có thể gặp lại được công tử thì thật là quá tốt rồi. Mộ huyệt này không biết đã phát sinh chuyện gì, vật âm sát trong đây hình như đang bạo động. Hiện tại đã ở trong trạng thái mất khống chế, rất nhiều Lục Mao Cương Thi đã giết tới địa bàn của Bạch Mao Cương Thi. Bên phía Bạch Mao Cương Thi tựa hồ cũng giết tới địa bàn của lục mao. Hiện tại toàn bộ mộ huyệt đều trở nên rối loạn." Cát Trường Đình vừa gấp vừa sợ giải thích nói, nhìn thấy Lục Mao Cương Thi đang giết tới, nơi nào còn có thời gian đi suy nghĩ Lục Tiểu Thiên vì sao lại có thể còn sống dưới tay Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn.