Chương 428: Thảm bại mà lui
Chương 428: Thảm bại mà lui
Còn lại hai người, Đế Khôn đã đuổi giết cái tên nam tử cao gầy trước đó xuất hiện vẻ hoảng loạn. Một người còn lại đơn độc đã không thể nào ngăn cản Lục Tiểu Thiên hạ thủ với đám Phi Kỵ chiến sĩ Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí ngay cả chút tác dụng trì hoãn cũng không được.
Liệt Địa đao được Lục Tiểu Thiên vung tay ném ra, trên không trung liên tiếp nổ ra từng đoàn huyết vụ. Thi thể Phi Kỵ chiến sĩ và Linh Ưng trên không trung không ngừng bị Liệt Địa đao chém rụng.
Từ quỹ tích Liệt Địa đao chém qua, trên không trung huyết tinh một mảnh.
Nam tử cao gầy Trúc Cơ hậu kỳ cũng bị Đế Khôn đuổi kịp, lần nữa bị Đế Khôn giết chết.
Tới đây hơn ba mươi Phi Kỵ chiến sĩ, bao gồm cả Ô Hoành bên trong có bảy tên Phi Kỵ chiến sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Lúc này chỉ còn lại một lão giả mày rậm tuổi tác hơi lớn, còn có mười một tên Trúc Cơ trung kỳ thần sắc hoảng sợ.
"Chạy!" Lão giả mày rậm hét lên một tiếng thê lương, trong tiếng hét mang theo vô tận bi thương.
Phi Kỵ chiến sĩ Trúc Cơ trung kỳ còn lại ánh mắt nhìn tên thanh niên tóc bạc tràn đầy vẻ sợ hãi, không khỏi mất tự chủ đi tới gần lão giả mày rậm, nhắm về phương hướng lúc đầu tới đây mà chật vật chạy trốn.
Đế Khôn giết tới hứng khởi còn muốn đuổi theo, với tốc độ của nó, tuyệt đối có thể đuổi kịp một số người.
Lục Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, triệu hồi Đế Khôn trở về. Trận kịch chiến vừa rồi tốn thời gian không dài, nhưng quá trình trong đó lại vạn phần nguy hiểm. Thậm chí còn phải bất đắc dĩ vận dụng một lần Uẩn Nguyên châu. Viên Uẩn Nguyên châu trong tay hắn là tàn phẩm, không giống như viên trên tay Tô Thanh, có thể tuần hoàn sử dụng. Viên của bản thân hắn phỏng chừng dùng thêm mấy lần rồi cũng sẽ hỏng mất.
Bao gồm cả lần trước, người của Phi Kỵ bộ lạc còn chưa hiểu rõ thực lực của hắn. Vừa bắt đầu liền đặt toàn bộ trọng tâm lên người Đế Khôn, bị hắn đánh cho trở tay không kịp. Khi thực lực của hắn bạo lộ ra càng ngày càng nhiều, với kinh nghiệm tác chiến phong phú của Phi Kỵ bộ lạc, khẳng định sẽ thay đổi đấu pháp trước đó. Tình huống sau này sợ rằng sẽ có chút bất lợi. Không sai biệt lắm với tình huống trước đó, đối phương một khi lựa chọn bỏ chạy, hắn cũng không có biện pháp lưu lại được đám người Phi Kỵ bộ lạc này. Nếu đã như vậy, chạy thoát một tên hay là chạy thoát mười tên đối với hắn mà nói cũng không hề khác biệt. Với tính cách có thù tất báo của Phi Kỵ bộ lạc, đối phó với hắn tuyệt đối sẽ không chỉ có một nhóm Phi Kỵ như vậy, có lẽ dụng ý chỉ là trì hoãn tốc độ của hắn mà thôi.
Nghĩ rõ ràng được điểm này, Lục Tiểu Thiên trực tiếp triệu hồi Đế Khôn, nhìn về phía thuyền Thanh Phong sớm bị hắn đẩy qua một bên thở phào nhẹ nhõm. Lần này vận khí coi như tốt, người của Phi Kỵ bộ lạc không hề lựa chọn hạ thủ với Đông Phương Nghi. Nếu không hắn cũng chỉ có thể dùng phó nguyên thần khống chế thuyền Thanh Phong vừa đấu pháp vừa tránh khỏi sự truy sát của Phi Kỵ chiến sĩ, tình thế sẽ càng thêm bất lợi.
Lần này người của Phi Kỵ bộ lạc không hề lựa chọn động thủ về phía Đông Phương Nghi, không đại biểu lần sau sẽ không.
Trên không trung ngoài xa, truyền đến một trận linh lực ba động cường đại. Lục Tiểu Thiên sắc mặt khẽ biến, không còn chần chừ, thậm chí lười đi dọn dẹp chiến trường, liền trực tiếp leo lên thuyền Thanh Phong nhắm về phương hướng Mê Vụ cấm địa phá không rời đi.
Lúc này đám Chu Linh, Lãnh Xảo Ngọc ở trong khe nứt vẫn còn chìm đắm trong tràng cảnh chiến đấu kịch liệt của Lục Tiểu Thiên vừa rồi đại sát tứ phương. Không nghĩ tới ba mươi tên Phi Kỵ chiến sĩ khí thế hùng hổ đuổi đến, từ lúc phát sinh chiến đấu, tới khi kết thúc, thời gian cộng lại cũng không bao nhiêu. Cả quá trình có thể nói là hung hiểm dị thường và cũng biến đổi bất ngờ. Vốn trong mắt đám người các nàng, Lục Tiểu Thiên chắc chắn phải chết, không ngờ lại đại sát tứ phương. Phi Kỵ bộ lạc mà bọn họ sợ như Hổ không ngờ lại tử thương thảm trọng, cuối cùng chỉ có thể chật vật bỏ chạy.
Đợi khi các nàng kịp phản ứng lại, Lục Tiểu Thiên đã leo lên thuyền Thanh Phong hóa thành một đạo ánh sáng xanh, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Chu Linh nhất thời có chút ảo não. "Vừa rồi đáng lẽ nên gọi Lục sư huynh lại, hiện tại hắn một mình đào tẩu, phía sau còn không biết sẽ gặp phải cục diện nguy hiểm gì."
"Đây thật sự là đệ tử của Linh Tiêu Cung các ngươi?" Lão giả bạch mi lúc này vẻ mặt vẫn còn kinh hãi. Lão vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ hung hãn đến như vậy. Trong không vực này, Phi Kỵ bộ lạc hung danh hiển hách cơ hồ không ngẩng đầu lên được. Nhóm Phi Kỵ chiến sĩ vừa rồi, có tới bảy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa còn có Linh Ưng trợ chiến. Trên không trung đi lại như gió, lão giả bạch mi tự thấy bản thân đối phó với một Phi Kỵ chiến sĩ đã không dễ dàng, càng huống chi là địch nhân gấp mấy chục lần mình. Tuy rằng con Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn đó vô cùng đáng sợ, nhưng trong mắt đám người này, tuyệt đại đa số người của Phi Kỵ bộ lạc đều là chết trong tay Lục Tiểu Thiên.
"Tự nhiên thiên chân vạn xác, ở trong Huyết Sắc Cấm Địa, Lục sư huynh chính là lực áp Viên Hạo đệ tử thiên tài của Cổ Kiếm Tông, còn đả bại sự tập kích của tên tiểu nhân âm hiểm Mông Vũ. Chỉ là không nghĩ tới sau khi trúc cơ, Lục sư huynh vẫn lợi hại như vậy. Ngay cả Phi Kỵ bộ lạc số lượng vượt qua Lục sư huynh vô số lần cũng không phải là đối thủ. Thanh kim đao đó của Lục sư huynh, tuyệt đối không sai được. Lãnh Xảo Ngọc vẻ mặt tự hào nói, còn lườm tên Mông Vũ ở bên cạnh một cái. Lúc này Mông Vũ vẻ mặt đã tối đen như mực, hiển nhiên là không nghĩ tới lúc ở Luyện Khí Kỳ lại đắc tội tới một địch nhân đáng sợ như vậy. Ngày sau nếu như gặp phải thật không biết hậu quả như thế nào, có lẽ chỉ khi ở bên cạnh tu sĩ Kim Đan kỳ, thì mới có khả năng bảo hộ được hắn.
"Không nghĩ tới Linh Tiêu Cung các ngươi lại có một nhân vật như vậy." Mấy tên tu sĩ Thanh Đan Cung nghĩ tới trận chiến vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mắn chính là bọn họ không phải địch nhân. Nếu không đối mặt với dạng địch nhân như vậy, bọn họ đồng dạng không hề có lực hoàn thủ.
"Đáng tiếc tốc độ của Lục sư huynh quá nhanh, vừa rồi chúng ta đều thất thần cả. Ta thấy Lục sư huynh đã nhắm về phương hướng đó chạy đi, hay là Chu sư tỷ chúng ta đuổi theo Lục sư huynh đi." Lãnh Xảo Ngọc đề nghị nói.
"Không được, Phi Kỵ bộ lạc chết nhiều người như vậy, sợ rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa đồng môn của các ngươi tốc độ nhanh như vậy, với tu vi của chúng ta cho dù muốn đuổi theo, cũng lực bất đồng tâm. Nếu thật sự gặp phải tu sĩ Dị vực, ngược lại còn khiến hắn phân tâm." Lão giả bạch mi tỉnh táo nói.
"Không tốt, im lặng." Trong đám người không biết là ai cảnh cáo một tiếng. Không tới chốc lát, trên bầu trời xuất hiện một mảng đen kịt, gần trăm con Linh Ưng, cùng với hơn trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
"Tê.... " Lúc này chạy tới nơi bộ tộc với mới giao chiến với tên thanh niên tóc bạc kia, nhìn thấy trên không trung vẫn còn lượng lớn lông vũ dính màu bay lơ lửng, còn có một số thi thể rơi rụng dưới mặt đất, hơn trăm Phi Kỵ chiến sĩ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Khí tức thật đáng sợ, tu vi cũng thật kinh khủng!" Kim Tuyến Thử trên không trung ngửi ngửi, thân thể không khỏi sợ run lên nói.
"Dẫn chúng ta đuổi theo tên thanh niên tóc bạc kia, chân trời góc biển cũng phải bắt được hắn, ta muốn dùng thần thức của hắn để đốt thiên đăng (đèn trời)!"
Ô Tất nhìn thấy một màn huyết tinh thảm liệt trước mắt, lòng vừa kiêng kị đồng thời cả người gần như muốn nổ tung. Dựa vào nhãn lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tự nhiên có thể quét mắt đáng giá hết thi thể Linh Ưng và Phi Kỵ chiến sĩ ở xung quanh một lượt. Chí ít có hai mươi người chiến tử ở chỗ này, lại cộng thêm nhân thủ tổn thất trước đó, Ô thị bộ lạc chết trong tay tên thanh niên tóc bạc này đã vượt qua ba mươi người. Trong đó còn có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lại cộng thêm Linh Ưng, dạng tổn thất như vậy không chỉ là đối với Ô thị bộ tộc. Cho dù là đối với một tông môn mà nói, đều là cực kỳ thảm trọng. Nghĩ tới đám người này bởi vì nhận được Truyền Âm phù của mình mà lao tới ngăn cản, trong lòng Ô Tất không khỏi nhỏ máu.