Chương 431: Phá hợp kích của năm người
Chương 431: Phá hợp kích của năm người
Nhìn thấy Phong Hỏa Chiến Luân có hỏa diễm và phong nhận đan xen cùng nhau không ngừng phát ra âm thanh nổ vang lao tới trước mặt, trên mặt Lục Tiểu Thiên vô cùng ngưng trọng. Phong Hỏa Chiến Luân do tên đại hán vạm vỡ đó phát ra, khí thế tuy mạnh nhưng cũng không đủ dao động được hắn.
Nhưng năm tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ phối hợp, đặc biệt là cả năm người đều xuất thân từ cùng một bộ lạc, nhìn cách họ phối hợp là có thể biết được sự ăn ý vô cùng, là những người tinh thông thuật hợp kích. Lực lượng của năm người gia điệp lên nhau, lực công kích của họ đáng sợ hơn xa công kích của năm tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường.
Nhất định phải nhanh chóng giết ra ngoài, nếu không một khi thế hợp kích của năm người đại thành, trong thời gian ngắn hắn muốn xông ra khỏi vòng vây của đám người này thật sự độ khó quá lớn. Hơn nữa phía sau còn có truy binh, khiến Lục Tiểu Thiên ngoại trừ nhanh chóng xông ra khỏi vòng vây, tạm thời cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
"Đế Khôn, giết!" Lục Tiểu Thiên quát lớn một tiếng, thân hình từ trên lưng Đế Khôn nhảy vọt lên, lơ lửng trên không trung, thu lại Sí Viêm Ly Hỏa kiếm. Hai tay cầm chặt Liệt Địa đao giơ cao qua đỉnh đầu.
Kim đao đó đột nhiên tỏa ra ánh sáng vạn trượng, tán phát ra kim quang bao phủ bên ngoài cả người Lục Tiểu Thiên một tầng kim sắc. Chỉ có một đầu tóc bạc dưới khí kình tỏa ra bốn phía không ngừng tung bay trên không trung, chiếu xạ ra quang trạch kim ngân sắc.
"Rống!" Đế Khôn cảm nhận được uy nghiêm của bản thân tựa hồ đang bị khiêu khích. Thân hình điên cuồng lao tới, trực tiếp nhắm thẳng vào Phong Hỏa Chiến Luân lao đi. Đế Khôn màu xám bạc lao ra từ trong mảnh đao ý kim quang chói mắt. Một người một thú, thế lao đi không hề ngoảnh lại!
Ngay cả tu sĩ đã tản ra xung quanh của Khoa bộ tộc và Ô bộ tộc chuẩn bị gia nhập vào vòng chiến, nhìn thấy tràng cảnh tiêu soái và chói mắt như vậy, cũng không khỏi cảm thấy hơi thất sắc. Cho dù là ở vị trí đối địch, nhưng trong lòng những người này cũng không khỏi chấn động, hay cho một tên kim đao tóc bạc.
"Sưu!" Lục Tiểu Thiên chiến ý tăng cao hai tay đột nhiên chém xuống. Một đạo đao ảnh kim sắc khổng lồ tựa như thực chất, cao tới mấy chục trượng, giống như một thanh cự đao muốn chém vỡ chân trời. Đạo đao ảnh kim sắc khổng lồ theo hai tay Lục Tiểu Thiên chém xuống, chém về phía Phong Hỏa Chiến Luân kia.
"Chiến!" Năm tên Trúc Cơ hậu kỳ của Khoa bộ tộc đồng thời hét lớn, từng đạo Phong Hỏa Chiến Luân từ mũi thương vung ra. Gió có thể trợ lửa, thế lửa càng ngày càng lớn.
Từng đạo Phong Hỏa Chiến Luân trong quá trình lao về phía trước, không ngờ lại dung hợp hoàn mỹ lại với nhau. Hình thể Phong Hỏa Chiến Luân cũng không ngừng phóng lớn, trực tiếp đụng thẳng vào đao ảnh khổng lồ kia.
Một tiếng nổ mạnh phảng phát muốn làm cho cả phiến không vực này sụp đổ. Liệt diễm, phong nhận mất đi khống chế bay tán loạn ra tứ phía, còn có cả đao khí.
Đám tu sĩ Khoa Sâm đều lần lượt mở ra hộ thân linh tráo, nếu không chỉ dựa vào nhục thân căn bản không thể nào sống sót được trong hoàn cảnh ác liệt như vậy.
Về phần đám tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ của Khoa bộ tộc, Bạch Đầu Quán, và còn có hơn mười người của Ô thị bộ tộc, cũng đều vẻ mặt hoảng sợ khống chế tọa hạ linh cầm rời khỏi khu vực hạch tâm của trận chiến này.
Năm tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bao gồm Khoa Sâm trong đó, có ba người tu vi đã đạt tới Trúc Cơ tầng chín, còn hơn Lục Tiểu Thiên. Hợp kích gia điệp lên nhau của đám người này, thậm chí đã vượt qua một đao kinh người kia của Lục Tiểu Thiên.
Hư ảnh kim đao khổng lồ trực tiếp biến mất dưới sự va chạm trực tiếp không chút hoa mỹ này.
Bất quá Phong Hỏa Chiến Luân do năm người Khoa Sâm phát ra lúc này cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Đế Khôn dũng mãnh lao tới trước gầm thét đưa móng vuốt đập cho Phong Hỏa Chiến Luân thành mạt phấn.
Lực lượng xung kích và nổ mạnh không hề tạo thành bao nhiêu thương tổn cho Đế Khôn.
Năm người Khoa Sâm sắc mặt khẽ biến, một kích vừa rồi cũng tiêu hao phần lớn pháp lực của bọn họ. Không nghĩ cứ bị một người một thú trước mặt phá đi như vậy, đặc biệt là Đế Khôn đó, trình độ cường hãn của nhục thân thậm chí đã vượt qua cả lục giai Thể Tu. Ngay cả lực lượng bạo tạc như vậy mà cũng không thể trọng thương được nó, thật là bất khả tư nghị.
Trên thực tế cho dù là Đế Khôn, lúc này cũng có chút hoa mắt chóng mặt, chỉ là rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Phong Hỏa Chiến Luân cũng khiến cho tốc độ Đế Khôn chậm lại một chút, vừa hay Lục Tiểu Thiên ở phía sau đuổi tới lại lần nữa hạ xuống trên lưng Đế Khôn.
Khí kình phát tán ra bốn phía khiến cho tu sĩ bình thường không thể không mở hộ thân linh tráo. Nhưng Đế Khôn và Lục Tiểu Thiên lại không hề quan tâm, trực tiếp từ trong trung tâm vụ nổ giết thẳng ra ngoài.
Lưỡi đao trực chỉ đám người Khoa Sâm.
Năm người này vừa rồi phát ra một kích xác thực mang đến cho Lục Tiểu Thiên phiền phức tương đối lớn. Vừa rồi một đao kia của Lục Tiểu Thiên cơ hồ rút sạch hết pháp lực trong cơ thể. Chỉ là dược lực của Hồi Thiên đan cùng với pháp lực bên trong Uẩn Nguyên châu bổ sung vào mới khiến Lục Tiểu Thiên lần nữa không hề cố kỵ mà giết thẳng tới. Năm người Khoa Sâm liên thủ một kích tuy rằng vô cùng cường hãn, nhưng pháp lực tiêu hao cũng cực kỳ kinh người. Càng khiến năm người không thể nào lý giải chính là tên thanh niên tóc bạc trước mắt lại tựa hồ như không hề tiêu hao bao nhiêu cả.
Nhìn thấy một màn trước mắt, Khoa Sâm không khỏi kinh hãi. Dựa vào sự liên thủ của năm người bọn họ ở thời kỳ toàn thịnh còn không ngăn cản được Lục Tiểu Thiên. Càng huống một kích vừa rồi lại tiêu hao nhiều pháp lực như vậy, như thế còn làm sao có thể ngăn cản được một người một thú này.
Chỉ là lúc này bọn họ muốn rút lui cũng không còn kịp nữa, tốc độ của bọn họ tuyệt đối không trốn khỏi Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn đang tràn ngập lửa giận kia.
Ngõ hẹp gặp nhau dũng giả thắng, kinh nghiệm vô số lần chiến đấu với yêu thú hung tàn cho bọn họ hiểu rằng. Dưới loại tình hình này, một khi bọn họ bỏ chạy, chỉ có chết càng nhanh mà thôi. Ngược lại, lúc này năm người tuy rằng có chút kiệt sức, nhưng hợp lại thành một khối, vẫn là một cỗ chiến lực cường đại. Lực phân tất nhược, hợp tất mạnh.
Năm người gần như đồng thời có quyết định giống nhau, mà mấy con Bạch Đầu Quán tâm ý tương thông với chủ nhân cảm nhận được nguy cơ, đều kéo lên thành tiếng, huy động hai cánh bay qua một bên khác.
Nhưng không còn kịp rồi.
Liệt Địa đao trong tay Lục Tiểu Thiên chém ngang qua một đao, đao mang phiêu dật trông rất là nhẹ nhàng, nhưng trán năm người Khoa Sâm đều chảy ra từng tầng mồ hôi lạnh.
Năm người liên thủ vung thương lên, đánh tan đạo đao mang đó. Mà lúc này, Lục Tiểu Thiên ngồi trên lưng Đế Khôn đã giống như là Hổ vào bầy Dê, giết thẳng vào trong trận hình của năm người, vung thẳng kim đao lên chém vào.
"Bang bang... " Một tràng âm thanh va chạm bén nhọn vang lên, đám người Khoa Sâm kinh hãi phát hiện lực đạo từ đầu thương truyền đến khiến bọn họ khó có thể chịu nổi.
Năm tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trước sau bị Lục Tiểu Thiên một đao đánh bay, chấn động khiến cho phong hỏa ly hợp thương gần như tuột khỏi tay.
Kim đao trong tay Lục Tiểu Thiên chém liên tiếp vào hư không, mấy đạo đao khí sắc bén phân biệt tấn công vào năm người. Tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, ba tên tu sĩ phân biệt bị chém gãy tay hoặc chân, chỉ có Khoa Sâm và một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ khác thực lực hơi mạnh hơn, mới may mắn tránh được.
"Vừa rồi các ngươi không hạ thủ với người đã hôn mê kia, hiện tại ta hoàn lễ lại cho các ngươi, lần sau nếu gặp lại, tuyệt sẽ không lưu tình!"
Sau khi đánh tan sự liên thủ của năm người họ, Lục Tiểu Thiên nhìn Khoa Sâm một cái nói. Trước đó đám Phi Kỵ chiến sĩ Trúc Cơ trung kỳ bởi vì đứng ở khá xa, lúc này hắn đã đánh tan sự ngăn cản của Khoa bộ lạc nên cũng không kịp và cũng không dám tới tiếp viện. Mấy con lục giai Bạch Đầu Quán cũng không hề trực tiếp lựa chọn chiến đấu với hắn, mà trước tiên bảo hộ đám người Khoa Sâm đang bị thất thế. Lục Tiểu Thiên trực tiếp dẫn theo Đế Khôn, dùng phó nguyên thần khống chế thuyền Thanh Phong nhanh chóng lao đi.