Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 440 - Chương 440: Kịch Chiến Phá Vây

Chương 440: Kịch chiến phá vây Chương 440: Kịch chiến phá vây

Lục Tiểu Thiên biết rằng cho dù tiếp tục công kích, đối với ngân giáp nữ tử mà nói, cũng không có tác dụng quá lớn. Dù sao với lực công kích của hắn, cũng không phá được phòng ngự của Hỏa Cương phù. Bản thân hắn cũng từng sử dụng qua thất giai linh phù, biết rằng nó có thể ngăn cản công kích của tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù chỉ là Kim Đan kỳ tầng một, loại phòng ngự này cũng tuyệt đối là thứ lúc này hắn không thể lay động.

Mà ngân giáp nữ tử là một tu sĩ thực lực cũng cường hoành, lần này sau khi trúng kế của hắn một lần, lần sau muốn để đối phương trúng kế nữa, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Ngân giáp nữ tử này cực kỳ khó đối phó, cho dù là hắn, muốn thu thập ngân giáp nữ tử này, với thương ý mà thị đã tu luyện ra, cùng với trình độ chiến kỹ của thị. Với trạng thái của hắn hiện tại, chỉ sợ cũng phải đợi cho pháp lực của ngân giáp nữ tử này tiêu hao hết mới có thể giết chết được.

Mà đan dược trên người ngân giáp nữ tử này tựa hồ cũng không ít, cũng có cả lục giai linh phù. Hiển nhiên là bối cảnh còn mạnh mẽ hơn một số tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường một chút. Trước đó ngân giáp nữ tử thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động công kích, nếu như thật sự bình tĩnh phòng ngự, dựa vào tốc độ không thấp của Đạp Lôi Phi Mã, hắn muốn bắt lấy ngân giáp nữ tử, không phải là chuyện nhất thời nửa khắc có thể làm được.

Nếu như để ngân giáp nữ tử này trì hoãn bước chân mình thì hắn mới là chân chính tự chui đầu vào rọ. Càng huống chi lúc này mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của Khoa bộ tộc đã giết tới, nếu không thể một đao đánh lui ngân giáp nữ tử, sau đó thừa cơ đánh bại bốn người này, hắn cũng không thể nào dự đoán được sự tình sẽ phát triển tới mức độ nào.

Sau khi ép lui ngân giáp nữ tử, kim sắc đao mang theo Liệt Địa đao vung ra, trên không trung lướt qua một quỹ tích vòng vung, chém lên trên mấy cây thanh sắc tiêu thương đang lao tới. Thi triển loại đao ý công kích này đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, tiêu hao vẫn rất là lớn. Trong chiến đấu kịch liệt như vậy, ngay cả Hồi Thiên đan cũng không thể nào nhanh chóng bổ sung được pháp lực bị tiêu hao. Trên thực tế Lục Tiểu Thiên có thể kiên trì tới hiện tại, bảo vật trên người hắn cũng có tác dụng mang tính quyết định, nếu không có Uẩn Nguyên châu, hắn cũng vô pháp cầm cự lâu như vậy.

Đao mang kinh người lần nữa đánh rớt mấy cây Phong Hỏa Ly Hợp Thương do mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ném ra. Chỉ là thần thức của Lục Tiểu Thiên rõ ràng cảm giác được bề ngoài của Uẩn Nguyên châu lại ảm đạm thêm một chút. Xem ra sau trận chiến này, Uẩn Nguyên châu cũng đã tiêu hao gần hết rồi.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên khe khẽ thở dài, sau khi tu sĩ của Khoa bộ tộc công kích đến, Ô thị bộ tộc phía sau, thậm chí là tu sĩ Thanh thị bộ tộc, đều đang tự mình lao đến.

Ánh mắt Lục Tiểu Thiên trở nên trầm ngâm, tu sĩ của Phi Kỵ bộ lạc đã xuất thủ trên phạm vi lớn, hiển nhiên là không còn cố kỵ nữ tu sĩ Kim Đan kỳ gì nữa. Trên thực tế xuất hiện mấy cái bộ tộc này, giữa bọn họ còn sợ đối phương cuối cùng sẽ giành hết công lao, lúc này ai có thể giết chết nữ tu Kim Đan kỳ, hoặc là giết chết hắn, chắc chắc sẽ là một đại công lao. Dưới loại tình hình này, nếu còn để Đông Phương Nghi nằm trên thuyền Thanh Phong, chắc chắn là một việc làm vô cùng ngu xuẩn.

Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, vung tay lên, đưa Đông Phương Nghi tới bên cạnh. Ôm thân thể ngọc vào người, hương thơm nứt mũi, thân thể vô cùng mềm mại khiến cho trong lòng Lục Tiểu Thiên lúc này không có nửa phần tạp niệm.

Ầm! Bởi vì vừa rồi đưa Đông Phương Nghi tới bên người mà trì hoãn thời gian trong chớp mắt, đã có ba cây Phong Hỏa Ly Hợp thương lần nữa lao đến, thậm chí không kịp ngăn cản. Lục Tiểu Thiên đă tay bắt lấy một cây trong đó, hai cây còn lại không hề có chút cản trở nào đánh lên trên ngực hắn. Ngay cả Đế Khôn cũng bị bắn trúng hay cây, chỉ là phòng ngự nhục thân của Đế Khôn còn cao hơn Lục Tiểu Thiên nhiều, tạm thời sẽ không có vấn đề. Lục Tiểu Thiên bởi vì hai thương này mà khóe miệng chảy ra một tia máu. Từ khi cứu Đông Phương Nghi, hắn cũng đã mấy lần trúng chiêu, dồn nén tới hiện tại, cho dù phòng ngự hắn có mạnh hơn nữa, nhưng chung quy không phải là mình đồng da sắt, cho dù là Thể Tu, cũng có cực hạn. Liên tiếp gặp phải trọng kích, đồng dạng cũng sẽ bị tổn thương, chỉ là năng lực chịu đựng của hắn hơn xa tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường khác mà thôi. Nếu như không có Hỏa Giáp lân giáp, tình cảnh của hắn chỉ càng tệ thêm.

Đau đớn kịch liệt ở nơi ngực truyền đến không khiến Lục Tiểu Thiên có chút e ngại nào, ngược lại hắn còn hét to một tiếng. Tọa hạ Đế Khôn sau khi nghe được tiếng thét này, cũng chiến ý dâng trào mà rống lớn. Hai cánh chấn động, vung lên tứ chi, không né không tránh mà lao tới trận hình của Khoa bộ tộc đối diện. Cho dù nhân thủ phía trước đông nghìn nghịt, hắn cũng sẽ giết cho núi thây biển máu. Lục Tiểu Thiên có thể dùng tư chất thấp kém cực đoan tu luyện tới trình độ hiện tại, dựa vào cũng chỉ là một cỗ ý chí quật cường bất khuất.

Ông! Liệt Địa đao tựa hồ có cảm ứng được chủ nhân đang thân cô thế cô hãm vào trong trùng trùng vông vây, nhưng lại có khí thế chiến ý trùng thiên. Dưới sự huy động của chủ nhân, thanh đao khẽ run rẩy, chém ra một đạo đao mang kinh người.

Khoa Sâm hoảng sợ, vội vàng cúi đầu tránh né đao mang đáng sợ này. Vừa rồi bọn vì muốn cứu ngân giáp nữ tử, nên liên tục xuất thủ, nhưng lại bị thanh niên tóc bạc ngạnh kháng. Đối với sự hung hãn của tên thanh niên tóc bạc này, y sớm đã có nhận thức. Về phần vừa rồi xuất thủ có bao phủ tới nữ tu Kim Đan kỳ hay không, y cũng không lo lắng được nhiều như vậy nữa. Nhìn thấy khí thế tên thanh niên tóc bạc xuất thủ vẫn luôn một đi không trở lại, trong lòng Khoa Sâm mơ hồ có chút hối hận. Chỉ là sự tình trước mắt đã phát triển tới mức độ như vậy căn bản ngay cả y cũng không có thời gian phản ứng. Tên thanh niên tóc bạc đã vung kim đao lên một đường giết tới đánh đâu thắng đó. Sau lưng vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, Khoa Sâm biết rằng đó là hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ phía sau lưng không kịp tránh né, bị kim đao chém trúng.

"Bang bang. . ." Lại có mười mấy cây Phong Hỏa Ly Hợp Thương bắn đến.

Dưới tình huống thân bị hãm trong trùng trùng vòng vây, Lục Tiểu Thiên cũng không thể nào phòng ngự được chu toàn, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ. Hắn vung đao chém hạ công kích uy lực lớn nhất, cùng với những đòn đánh về Đông Phương Nghi. Uy lực thấp hơn thì bị Đế Khôn chặn đứng, ngoài ra cũng có mấy cây trước sau đánh lên trên người Lục Tiểu Thiên.

"Phốc!" Một ngụm máu tươi phun ra, bất quá Lục Tiểu Thiên bị thương thì hàn ý trên người lại tăng thêm vài phần. Trong sự chém giết kịch liệt, đao khí tung hoành bốn phía cùng với khí tức pháp lực ba động, khiến cho một đầu tóc bạc của Lục Tiểu Thiên tung bay không ngừng. Mà đầu tóc bạc cuồng loạn đó cùng với thần hình băng hàn trên gương mặt hắn, khiến cho khí sát phạt trên thanh kim đao càng lạnh thấu xương.

Đế Khôn tốc độ cực nhanh, lướt qua Khoa Sâm và một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ phía sau. Lục Tiểu Thiên một đao vung ra, Khoa Sâm thực lực hơi mạnh lần nữa tránh khỏi, nhưng một cái đầu lâu phía sau lại bay lên cao vài thước.

"Băng Phách Huyền Âm!" Sau khi giết xuyên qua sự ngăn cản của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của Khoa bộ tộc, theo sát phía sau chính là đại đội nhân mã Trúc Cơ trung kỳ.

Lục Tiểu Thiên khẽ thấp, hơn hai mươi Phi Kỵ chiến sĩ đang dũng mãnh lao tới lập tức không khỏi trở nên ngốc trệ.

Kim đao trong Lục Tiểu Thiên bay ra, mỗi một đao vung lên, nhất định sẽ có chiến sĩ của Khoa bộ tộc, linh cầm Bạch Đầu Quán bị chém dưới đao này. Toàn bộ Phi Kỵ bộ tộc phía xa cũng vì đó mà động dung.

Nhân số của Phi Kỵ bộ tộc không ngừng tăng thêm, địa phương chiến đấu cũng đã thay đổi mấy lần. Bộ tộc ngăn cản hắn một cái nối tiếp một cái, mà tu sĩ ngăn cản hắn cũng càng ngày càng mạnh.

Duy có một thứ không đổi chính là thần tình băng lãnh của tên thanh niên tóc bạc kia tựa hồ tuyên cổ bất biến.

Bất biến còn là cỗ khí thế trên thân một người một thú này tán phát ra, tuy rằng có ngàn vạn người, ta vẫn không hề sợ hãi.

Bất biến chính là tên thanh niên tóc bạc đó từ đầu tới cuối vẫn không hề từ bỏ nữ tử Kim Đan kỳ kìa, vẫn luôn bảo vệ nàng.

Còn có một đường bước đi không quay đầu của tên thanh niên tóc bạc này, không đâu địch nổi.
Bình Luận (0)
Comment