Chương 446: Ma Ha Huyết Thiềm
Chương 446: Ma Ha Huyết Thiềm
Bất quá Lục Tiểu Thiên cũng không hề có ý nghĩ khinh thường đối thủ, tự nhiên là còn có hậu thủ.
Sưu! Mấy cây hỏa lôi trọng tiễn trực tiếp từ trong bụi cỏ bắn ra, giống như sấm chớp lao tới, bắn về phía mười mấy tên tu sĩ trên không trung.
Một lượt trọng tiễn được bắn ra, với lực tay của Lục Tiểu Thiên, trong thời gian cực ngắn lại bắn ra lượt thứ hai.
Mấy tiếng hét thảm vang lên, có một nữ tử sắc mặt trắng bệch trực tiếp bị hỏa lôi trọng tiễn xuyên thủng ngực. Thân thể gặp phải trọng kích ngã trên mặt đất giãy giụa. Ngoài ra cũng có một thanh niên khác bị bắn trúng bụng, một lão phụ gầy gò bị bắn trúng đùi.
Những người còn lại giống như là chim sợ cành cong, lúc này nếu lần nữa bay thì chẳng khác nào trở thành bia tập bắn cho đối phương, nên vội vàng vận chuyển pháp lực hạ xuống.
Chỉ là trong quá trình mấy người này hạ xuống, mặt đất vốn cũng không rắn chắc lắm, lại đột nhiên nổ tung, vô số đá vụn bay tứ tán. Bên trong lao ra một bóng người to lớn giống như là Linh Thần, hai tay cầm trọng kiếm dày nặng, dài từ chân đến đỉnh đầu. Thanh trọng kiếm đó mang theo âm thanh phá không, trực tiếp chém một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đối diện thành hai nửa. Sau đó lại đá ra một cước, trúng vào lưng một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ khác, chỉ nghe trên người đối phương vang lên tiếng âm xương cốt gãy vụn, bị dẫm đạp xuống mặt đất, giống như là lá rụng, phí sức giãy giụa, nhưng chung quy cũng không thể nào thoát ra được.
Trong nháy mắt, nhiều sư đệ muội mình dẫn theo lại bị tổn thất thảm trọng như vậy, ánh mắt Sa Bá càng thêm âm trầm. Sát khí nồng đậm sắp ngưng tụ thành thực chất, đối phương bố trí cạm bẫy một cái tiếp nối một cái chặt chẽ. Trước là đám hạt giống Thổ Kinh Thứ Đằng lực sát thương không lớn gây khó dễ, đám gia hỏa thủ hạ bất thành khí sớm đã sợ tên thanh niên tóc bạc như sợ cọp. Vì thế mà vội vàng đằng không bay lên, tự nhiên trở thành bia cho đối phương. Dưới cự ly không hề xa như vậy, đối phương chỉ cần tùy tiện bắn ra, thì đã có thể bắn cho bọn họ tử thương thảm trọng.
Sau khi hai đợt trọng tiễn qua đi, xuất hiện tử thương càng khiến trong lòng đám người này khủng hoảng, chỉ suy nghĩ làm sao tránh khỏi công kích của thanh niên tóc bạc, vì thế nên vội vàng hạ xuống mặt đất. Nhưng lại không nghĩ tới dưới mặt đất, sớm đã ẩn tàng một con kim nhân khôi lỗi thực lực cường hoành, súc thế chờ đợi công kích, dùng thế lôi đình giết ra, lần nữa cho bọn họ một kích sắc bén.
Tên thanh niên tóc bạc này không chỉ thực lực đáng sợ, hơn nữa còn tính toán nhìn thấu tâm tư của đám người bọn họ tới giọt nước cũng không lọt, điều này thật là đáng hận. Sa Bá hít sâu một hơi, y đã rất lâu không hề nếm thử cảm giác bị người khác chơi đùa trên lòng bàn tay như thế này. Cho dù đám người đã tử thương kia đối với y mà nói, bất quá chỉ là chó săn mà thôi. Y có thể nắm quyền sinh sát trong tay, nhưng người khác thì không được. Nếu như đã mạo phạm uy nghiêm của Sa Bá y, thế thì phải dùng mạng để đền bù.
Một tiếng kêu thảm thê lương lần nữa vang lên, kim nhân khôi lỗi hai tay cầm trọng kiếm lần nữa chém ngang đứt lìa người của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Trong nháy mắt, đám người đi theo Sa Bá đã chết gần một nửa. Tuy rằng Lục Tiểu Thiên tự cảm thấy cạm bẫy này bố trí vô cùng xảo diệu, nhưng có thể đạt được hiệu quả như vậy cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Trong đám tu sĩ bị phục kích còn có hai tên Trúc Cơ hậu kỳ, cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Bất quá nhìn thấy thần thần kinh hoảng trên mặt đám người này, Lục Tiểu Thiên nhất thời lại minh bạch được chút gì đó. Đám người này trông vô cùng e ngại hắn, chú ý cẩn thận quá mức, nên đã mất đi sự bình tĩnh và đảm phách mà một tu sĩ nên có, hơi có gió thổi cỏ lay liền làm ra phản ứng quá mức kích động, cho nên mới tử thương hơn một nửa. Trong nháy mắt, trước mặt chỉ còn lại sáu tên tu sĩ, bao gồm tên đầu lĩnh là gả đại hán vạm vỡ khí tức có chút cường đại, còn có hai tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, những người khác đều là Trúc Cơ trung kỳ. Nếu như lúc bình thường, Lục Tiểu Thiên cũng không để dạng đội ngũ như vậy vào trong mắt, đặc biệt là mấy tên Trúc Cơ trung kỳ kia. Một cái Băng Phách Huyền Âm cộng với một đòn là có thể giải quyết họ rồi.
Chỉ là hắn liên tục ác chiến, lại cộng thêm trước đó vì xông ra khỏi bầy Hỏa Biên Bức, pháp lực trong Pháp Châu đã tiêu hao sạch sẽ. Vô luận là Băng Phách Huyền Âm hay là Hàn Hoang Ấn cũng đã không thể nào phát ra được. Chỉ có đợi sau khi Pháp Châu tích lũy pháp lực lại mới có khả năng tiếp tục sử dụng. Vì thế nếu như không bố trí cạm bẫy phục kích đám người này, dưới sự dẫn đầu của tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia, ngay cả đám tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ trước đó không chịu nổi một đòn, cũng sẽ mang đến cho hắn phiền phức cực lớn.
Lục Tiểu Thiên lần nữa giương cung cài tên, chuẩn bị thuận thế lại giải quyết thêm một hai người. Nếu như chỉ còn lại ba bốn tên, vẫn hoàn toàn nằm trong phạm vi hắn có thể thừa nhận.
"Ục ục!" Lúc này dị biến phát sinh, khi đại hán vạm vỡ tên Sa Bá nổi giận vì tùy tùng tử thương thảm trọng, con huyết sắc tiểu oa lớn chừng bàn tay trên vai y phát ra từng tràng âm thanh kỳ quái. Tứ chi của tiểu oa dẫm lên trên vai Sa Bá, thân thể nhảy lên không trung. Một cỗ lực lượng tà dị từ trong cơ thể huyết sắc tiểu oa bành trướng tỏa ra ngoài. Không trung lóe qua một đạo quang mang huyết hồng sắc. Thân thể con huyết sắc tiểu oa đó giống như được bơm lên nhanh chóng biến lớn. Trong nháy mắt đã lớn tới gần một trượng, lộ ra vẻ cực kỳ thần dị. Càng khiến người ta kinh hãi chính là con huyết oa đã hóa thành cự oa này, cỗ khí tức yêu tà đó, khiến người ta cảm thấy trước mặt phảng phất không phải chỉ là một con cự oa, mà là một con hồng hoang dị thú đáng sợ. Trên thân con cự oa đó có những đốm đỏ sẫm trong cực kỳ tà dị.
Nhìn bộ dạng của con cự oa này, có chút giống với Ma Ha Huyết Thiềm trong truyền thuyết. Con ngươi của Lục Tiểu Thiên ro rụt lại, không kịp suy nghĩ nhiều. Con cự oa đó sau khi kêu lên một trận ục ục, liền há to miệng, một đống hạt châu ám hồng sắc được phun ra.
Trực giác của Lục Tiểu Thiên cảm thấy có chút bất ổn, một tay ôm lấy Đông Phương Nghi phi thân nhảy lên.
Hạt châu ám hồng sắc đó đánh vào chỗ Lục Tiểu Thiên vừa đứng, oanh một tiếng nổ vang. Mặt đất đã nổ ra một cái hố lớn sâu vài thước, to vài trượng. Sau đó một cỗ vụ khí ám hồng sắc mong lung tỏa ra, bao phủ bốn phía xung quanh.
Ngay cả với lực phòng ngự của Lục Tiểu Thiên, không ngờ cũng cảm thấy một trận đau đớn. Tựa hồ vụ khí ám hồng sắc đó muốn chui vào trong thân thể hắn, lại nhìn về phía Đông Phương Nghi da thịt vốn trắng hồng hào, lúc này cũng bắt đầu dính phải sương vụ yêu dị đó.
Lục Tiểu Thiên lấy làm kinh hãi, vội vàng lần nữa phục dụng một viên Bách Độc đan, cũng bỏ vào miệng của Đông Phương Nghi một viên.
"Bách Độc đan!" Sa Bá nhìn thấy một màn trước mắt, trên mặt cũng đầy vẻ kinh dị. Trước đó khi Phi Kỵ bộ lạc đuổi theo tên thanh niên tóc bạc này, Doanh Lục Yêu Xà của Thanh thị bộ tộc từng vận dụng qua một lần công kích độc dịch. Lúc đó y đứng cũng không gần mấy, cũng không biết đối phương đã phục dụng đan dược gì. Hiện tại khi gần trong gang tác, y làm sao mà không biết đó chính là Bách Độc đan mà vô số tu sĩ Trúc Cơ kỳ cầu còn không được. Cho dù là một viên, cũng đã vô cùng trân quý. Dù sao độ khó khăn khi luyện chế Bách Độc đan cũng gần bằng với Ngưng Kim đan, đa số Luyện Đan sư đều không có thực lực luyện chế. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể có một viên trên người đã là không tồi rồi. Tên thanh niên tóc bạc trước mặt này một hơi liền lấy ra hai viên, cộng thêm trước đó đã phục dụng qua, ít nhất hắn cũng có bốn viên trên người, hoặc có khi còn hơn. Trong lòng Sá Bá không khỏi một trận ảo não, tuy rằng y biết rằng chỉ dựa vào độc dịch công kích của Ma Ha Huyết Thiềm cũng chưa hẳn có khả năng một kích đắc thủ. Bất quá lúc này một điểm tác dụng cũng không có, ít nhiều gì cũng khiến Sa Bá cảm thấy một kích vừa rồi giống như đánh vào khoảng không vậy, trong lòng khó chịu vô cùng.
Nhưng rất nhanh trong mắt Sa Bá lóe qua một tia ánh nhìn yêu dị. Cho dù là như vậy, hôm nay tên thanh niên tóc bạc này cũng nhất định phải chết!