Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 448 - Chương 448: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc

Chương 448: Ngàn cân treo sợi tóc Chương 448: Ngàn cân treo sợi tóc

May mắn là lúc ở Luyện Khí kỳ hắn đã luyện thành đê giai pháp ấn của Ngũ Hành pháp thuật. Dựa vào pháp lực thâm hậu, hắn có thể thuấn phát (lập tức thi triển mà không còn niệm hay bấm pháp quyết) đê giai pháp thuật. Tuy rằng tốc độ hiện tại của hắn chậm hơn Sa Bá và con Ma Ha Huyết Thiềm không ít, nhưng cũng không phải là hoàn toàn đứng yên tại chỗ bị động chịu đòn.

Thân hình Lục Tiểu Thiên hơi chếch đi một chút, hắn lật tay chém ra một đao, vừa bức lui được Sa Bá, Ma Ha Huyết Thiềm đã lao thẳng tới công kích. Lục Tiểu Thiên chỉ có thể một tay ôm lấy Đông Phương Nghi hơi lệch đi một chút, dù sao tốc độ hiện tại đã chậm hơn đối phương không ít.

Sa Bá cổ tay tê rần thất kinh nhìn tên thanh niên tóc bạc này. Lực đao đối phương xác thực không nhỏ, cơ hồ chấn cho bàn tay y tê dại. Thanh Huyết Nhận cũng suýt tí nữa không chịu khống chế mà rời khỏi tay. Trước đó chỉ nhìn tên thanh niên tóc bạc này chiến đấu với Phi Kỵ bộ tộc, hiện tại khi bản thân chân chính đối mặt, mới biết được tên thanh niên tóc bạc này có thể giết vào giết ra trong trận hình Phi Kỵ bộ tộc, không phải là không có nguyên nhân. Nếu như không phải tên thanh niên tóc bạc lúc này còn phải bảo hộ nữ tử Kim Đan kỳ kia, hai chân không thể cử động, sợ rằng cho dù là y với Ma Ha Huyết Thiềm liên thủ, cũng chưa hẳn có thể làm gì được tên thanh niên tóc bạc này.

Bất quá hiện tại, Sa Bá lạnh lẽo cười một tiếng, nếu đã nắm bắt được yếu điểm của tên thanh niên tóc bạc này, mà còn không biết nên làm thế nào thì Sa Bá y cũng đã sống uổng nhiều năm rồi.

Mà con Ma Ha Huyết Thiềm cũng giảo hoạt dị thường, giống y như là Sa Bá, đều chỉ công kích về Đông Phương Nghi, ép cho Lục Tiểu Thiên không thể không xuất thủ cứu nàng.

Sa Bá và Ma Ha Huyết Thiềm một người một thú, chiến với Lục Tiểu Thiên khí thế hừng hực. Vô luận là thực lực của Sa Bá hay là Ma Ha Huyết Thiềm, đều có thể coi như là tồn tại đỉnh tiêm trong Trúc Cơ hậu kỳ, hoặc là trong lục giai yêu thú.

Bất quá mỗi một đao của Lục Tiểu Thiên chém ra, lực đạo không chỉ có pháp lực bản thân hắn, mà còn có lực lượng nhục thân cường hoành của Thể Tu.

Dựa vào tốc độ xuất đao và lực lượng cường hoành, sau mỗi lần Sa Bá và Ma Ha Huyết Thiềm bị đánh lui, thời gian hồi phục đều kém hơn Lục Tiểu Thiên một chút, mà chút thời gian này chính là cơ hội cho Lục Tiểu Thiên thở dốc.

Cho dù là như vậy, Sa Bá một người một thiềm này cũng ép cho Lục Tiểu Thiên mấy lần ngàn cân treo sợi tóc. Một trận giao chủ điện quang hỏa thạch, Lục Tiểu Thiên trước sau bị Huyết Nhận của Sa Bá đâm trúng mấy lần, có mấy lần đâm lên trên Hỏa Giao lân giáp, còn có một lần trong gang tấc xoạt qua cổ hắn, đâm rách một lớp da cổ. Lục Tiểu Thiên cảm nhận được chỗ vết thương của bản thân có chút tê dại, chỉ là rất nhanh sự tê dại này lại bị dược lực của Bách Độc đan trong cơ thể xua tan đi, huyết dịch tựa hồ cũng bị hấp thu đi một ít theo một đao Huyết Nhận vừa rồi.

Dưới sự thất kinh Lục Tiểu Thiên vội vàng vung ra một đao lần nữa ép lui đối phương. Nhìn nụ cười âm trầm trên gương mặt Sa Bá, Lục Tiểu Thiên đã kịp hiểu rõ. Thanh Huyết Nhận bén nhọn đó trên tay đối phương, không chỉ vô cùng sắc bén, hơn mà còn mang theo công hiệu kịch độc và hấp huyết (hút máu). Nếu không phải có Bách Độc đan, hắn lúc này đã trúng độc rồi. Nếu không phải phòng ngự của Thể Tu không yếu, chỉ bị thanh Huyết Nhận đó phá vỡ một ít da, sợ rằng phản ứng của hắn có nhanh hơn nữa cũng sẽ bị thanh Huyết Nhận đó hút đi lượng lớn tinh huyết.

Pháp khí thật là âm độc, ánh mắt Lục Tiểu Thiên ngưng trọng, trong lòng càng đánh càng phiền muộn. Hiện tại Đế Khôn và kim nhân khôi lỗi đã đánh thành một đoàn với mấy tên tu sĩ hợp thể với linh thú, nhất thời cũng không rút thân ra được. Đế Khôn hiện tại thực lực cũng đại giảm, nếu không cũng sẽ không bị đối phương cuốn lấy như vậy. Còn hai chân hắn lại không thể nào cử động, vừa ôm theo Đông Phương Nghi vừa đối mặt với dạng cao thủ như là Sa Bá này, lại cộng thêm một con Ma Ha Huyết Thiềm cực kỳ lợi hại. Uẩn Nguyên châu cũng đã không còn nữa, Pháp Châu tạm thời cũng không thể sử dụng, khiến hắn có chút cảm giác cùng đường mạt lộ.

Chiến tới hiện tại, Lục Tiểu Thiên mới phát hiện thì ra bản thân cũng sẽ có lúc bị người khác ép tới mức sơn cùng thủy tận. Tuy rằng là do hắn muốn bảo vệ Đông Phương Nghi, bị hạn chế rất lớn. Bất quá thực lực của tên đại hán vạm vỡ trước mặt này, còn có con Ma Ha Huyết Thiềm kia, cho dù là không có Đông Phương Nghi, dựa vào trạng thái hiện tại của hắn, sợ rằng cũng không thể nào thu thập được hai người này.

Song phương sau một trận chiến đấu kịch liệt, trán Lục Tiểu Thiên thấm ra một tầng mồ hôi. Hồi Thiên đan trên người hắn chỉ còn lại mấy viên. Kiểu chiến đấu như vậy cũng tiêu hao pháp lực nhiều hơn đối phương. Trên người Sa Bá cũng có đan dược khôi phục pháp lực, sợ rằng Hồi Thiên đan của hắn tiêu hao hết, đối phương vẫn còn dư lực. Một khi mất đi sự bổ sung của Hồi Thiên đan, chỉ dựa vào chiến lực lục giai Thể Tu của hắn, cũng không thể nào duy trì được lâu dưới tay một người một thiềm này. Dùng Hỏa Giao cung tiễn thật ra cũng có thể nhất cử trọng thương đối phương, chỉ là dưới cự ly gần như vậy. Sa Bá và con Ma Ha Huyết Thiềm đó cũng sẽ không cho Lục Tiểu Thiên cơ hội kéo cung.

Nếu như không thừa dịp hiện tại Đế Khôn vẫn còn chút sức lực mà nhanh chóng cõng theo một mình hắn, để lại Đông Phương Nghi mà rút đi, thì sợ rằng sau khi thực lực tiêu hao quá độ cho dù muốn chạy cũng chạy không được nữa. Nhưng lúc này bảo hắn vứt bỏ Đông Phương Nghi một mình bỏ chạy, Lục Tiểu Thiên làm thế nào cũng không qua được cửa ải trong lòng mình.

"Thôi vậy, cứ làm hết sức mình, nghe thiên mệnh thôi!" Lục Tiểu Thiên thở dài, bản thân hắn vì để sống sót, có thể ủy khúc cầu toàn, nhưng chung quy cũng có lúc phải buông thả một lần.

Một tiếng hét thảm vang lên, Lục Tiểu Thiên kinh hỉ nhìn qua, chỉ thấy nam tử Kim Tuyến Thử biến dị kia, sau khi một kiện pháp khí hình trảo của y để lại trên thân Đế Khôn một vết máu đỏ thẩm, nhưng y cũng bị một trảo của Đế Khôn đập nát đầu.

Đế Khôn thụ thương rít gào giận dữ không thôi, ngược lại càng chiến càng mạnh lao về phía một người khác.

Sa Bá nhíu mày nhìn cục diện một bên chiến trường khác có chút mất cân bằng. Bất quá khi nhìn thấy con kim nhân khôi lỗi vốn vô cùng uy mãnh hai chân lại đột nhiên ảm đạm đi, có lẽ linh thạch trên người đã sắp hao hết rồi. Sa Bá lại nhe răng cười, không nghĩ tới lúc này lại cho y cơ hội lật ngược ván cờ. Xem ra vận khí của y cũng không tồi, nếu như còn để tên thanh niên tóc bạc đó có cơ hội bố trí lại linh thạch khác, Sa Bá y dứt khoát gục đầu tự đoạn tuyệt cho rồi.

Hiếm khi thực lực của Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn cũng đã giảm xuống rõ rệt, điều này đối với y mà nói, quả thật là cơ hội trời cho. Nếu như có thể có được Đế Khôn, với biểu hiện kinh người trước đó của Đế Khôn, thực lực của Sa Bá y chi ít cũng sẽ gia tăng hơn gấp bội.

Bất quá rất nhanh, nụ cười của Sa Bá đã đọng lại trên gương mặt. Cơ hồ trong nháy mắt kim nhân khôi lỗi ngừng lại, dưới mặt đất lại bỗng nhiên xuất hiện một cái thổ dân khôi lỗi. Cây đại chùy còn cao hơn đầu người kia trực tiếp một chùy nện xuống đỉnh đầu của một trong hai tên tu sĩ hợp thể với Hùng (gấu) linh thú. Một chùy này nện xuống, đủ để cho đầu của người này nổ tung, nhưng tên Hùng nhân đó cũng không phải dạng vừa. Trong lúc vội vàng, Hùng nhân không ngờ có thể miễn cưỡng ngăn cản được trọng chùy nện xuống đỉnh đầu. Chỉ là trước đó đại chiến một hồi, khó tránh khỏi tiêu hao không nhỏ. Lúc này ngạnh tiếp một kích súc thế phát ra của thổ dân khôi lỗi, khiến gương mặt đỏ bừng, hai mắt trợn trừng. Thổ dân khôi lỗi xuất hiện quá mức đột ngột, bọn họ cũng không thể nào suy nghĩ được nhiều. Tên thanh niên tóc bạc này không ngờ còn có một con khôi lỗi mai phục dưới chân, thật sự là không thể ngờ tới. Mắt thấy Hùng nhân kia đã tới cực hạn, những người khác muốn cứu viện nhưng cũng bị Đế Khôn liều chết ngăn lại.

Trong nháy mắt, trên thân Đế Khôn lại có thêm hai vết thương sâu tới xương.

Hùng nhân bị thổ dân khỗi lỗi đánh lén kia cũng bị bàn chân to lớn của thổ dân khôi lỗi đá bay đi liên tiếp đụng ngã mấy cây đại thụ thô to.

Thổ dân khôi lỗi nhìn cũng không thèm nhìn y, liền cầm lấy đại chùy nhanh chân lao về phía ba người còn lại vẫn còn sức chiến đấu. Hai bàn chân đạp lên mặt đất vang lên tiếng ầm ầm rung động, làm tung tóe lên lượng lớn bọt nước và bùn lầy.
Bình Luận (0)
Comment