Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 456 - Chương 456: Hơi Có Chút Trắc Trở

Chương 456: Hơi có chút trắc trở Chương 456: Hơi có chút trắc trở

Mất đi sự trợ lực của Đế Khôn, chiến lực tổng thể của Lục Tiểu Thiên cũng giảm xuống không ít. Nhưng đây cũng chỉ là tương đối mà thôi, đối với tuyệt đại đa số tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thực lực lúc này của Lục Tiểu Thiên vẫn không phải là đáng sợ bình thường. Chỉ là không có Đế Khôn, đối mặt với Phi Kỵ bộ tộc, Lục Tiểu Thiên khó tránh khỏi bị động một chút, có thể dựa vào cũng chỉ có thuyền Thanh Phong. Đi ra khỏi Mê Vụ cấm địa, trong phương viên ngàn dặm, đều là phạm vi bao phủ của Phi Kỵ bộ tộc. Lục Tiểu Thiên tự nhiên không muốn lần nữa trêu chọc tới họ. Một đường hắn hành sự điệu thấp, thậm chí ngay cả pháp khí cũng không sử dụng, hơn nữa còn dùng Liễm Tức thuật áp chế tu vi bản thân tới trình độ Luyện Khí kỳ. Ở trong Mê Vụ cấm địa thu phục được một con tam giai đỉnh phong, sở trường về tốc độ Phong hệ Hắc Giác Tê.

Cho dù Lục Tiểu Thiên một đường đi vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn gặp phải mấy chi đội ngũ tu sĩ Dị vực, đa phần đều có tu vi Luyện Khí kỳ. Đám tu sĩ Dị vực này nhìn thấy một tên địch nhân lạc đàn, tự nhiên rất là hưng phấn.

Lục Tiểu Thiên dựa vào tốc độ của Hắc Giác Tê ngắt đuôi đại bộ phận truy binh, chưa hề biểu hiện ra vẻ gì hơn người. Ngược lại có hai tên tu sĩ Nam Hoang, dựa vào tọa hạ Linh Mã của bản thân, còn có một con Linh Hạc, một trên một dưới đuổi giết theo hắn.

Khi tiến vào trong một khu rừng rậm, Lục Tiểu Thiên giương mắt nhìn hai người có chút dương dương đắc ý, nhất thời không biết nói gì. Thật sự là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại cứ xông vào. Đợi hai tên gia hỏa này khi phát hiện Lục Tiểu Thiên là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì đã quá muộn rồi, trực tiếp bị Lục Tiểu Thiên dùng hắc sắc phi kiếm chém thành mảnh vụn, ngay cả tọa hạ Linh Hạc cũng không kịp bỏ chạy, là đã bị phi kiếm xoắn thành một đống huyết nhục.

Mí mắt của Lục Tiểu Thiên cũng không thèm nhấc một cái, ném ra mấy cái tiểu hỏa cầu đốt sạch hết dấu vết của hai người này, sau đó cưỡi lên Hắc Giác Tê nhanh chóng rời đi.

Diệt đi hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳ có mắt không tròng, một đường đi hơn mấy trăm dặm, gặp núi vượt núi, gặp sông qua sông. Khi đi qua một khu đồi núi, một tên tu sĩ trung niên Trúc Cơ kỳ hùng hùng hổ hồ ngự kiếm bay qua trên không trung, xem bộ dạng giống như là tu sĩ của tông môn nào đó ở Nam Hoang, trên người có một đầu ngũ sắc độc Xà, thần tình hơi có chút chật vật.

Tên trung niên Xà tu đó vừa hay hạ xuống, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên đang vượt qua đồi núi, không khỏi khinh thường hắn, khóe miệng lẩm bẩm việc suýt bị mấy tên gia hỏa của Cổ Kiếm Tông giết chết, vừa hay bắt lấy cái tên quỷ xui xẻo trước mặt này xả giận.

Tên quỷ xui xẻo trong miệng trung niên Xà tu dĩ nhiên chính là Lục Tiểu Thiên. Khóe miệng Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia quái dị, thật không biết là ai xui xẻo. Hắn đang muốn nhanh chóng đi tới Âm Phong Cốc, cũng không có công phu rãnh rỗi hơn thua với tên trung niên Xà tu này. Kim quang lóe lên, Liệt Địa đao lấy tốc độ kinh người chém về phía tên trung niên Xà tu này.

Biểu tình trên gương mặt trung niên Xà tu giống như là thấy quỷ vậy, quay người muốn bỏ chạy, thậm chí ngay cả chút dũng khí phản kháng cũng không có. Y là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, vốn tưởng rằng gặp phải một tên Luyện Khí kỳ xui xẻo, cũng không quản đối phương là trận doanh nào, chỉ muốn bắt làm thức ăn cho Linh Xà của bản thân. Linh Xà của y sau khi đại chiến đã rất là đói khát, khẩu vị lại lớn đến kinh người. Vốn y chỉ coi tên thanh niên trước mặt này là thức ăn của Linh Xà, không nghĩ tới lại đá phải tấm thiết bản. Tên tu sĩ thanh niên trước mặt này, tu vi Luyện Khí kỳ chỉ là giả, thân phận thật sự lại là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thật là một tên lừa gạt khốn khiếp. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà lại tự giáng thân phân, giả trang thành một tu sĩ Luyện Khí kỳ, vui lắm hay sao?

Nếu như biết đối phương là Trúc Cơ kỳ, y tuyệt không dám qua loa như vậy, đặc biệt là sau khi nhìn thấy thanh kim sắc đan nguyên pháp khí kia, trung niên Xà tu ngay cả muốn khóc cũng có. Chỉ là trên thế gian này không hề có thuốc hối hận có thể uống, y vô tình ngừng lại ở nơi này, đã phạm phải một cái sai lầm to lớn. Lục Tiểu Thiên chỉ là nhìn thấy bộ dạng tên Xà tu này có chút giống với tu sĩ trong tông môn ở Nam Hoang, cũng tuyệt không dễ dàng buông tha cho y.

Tên Xà tu này cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường, tự nhiên là không chịu nổi một kích của Lục Tiểu Thiên. Liệt Địa đao trực tiếp phân thây đối phương, ngay cả ngũ sắc Linh Xà cũng bị chém thành mấy khúc, sau đó hắn trực tiếp nhặt lấy túi trữ vật của đối phương rồi bay đi.

Một đường chạy đi, cũng luôn gặp phải mấy tên quỷ xui xẻo. Lục Tiểu Thiên vẫn dùng Hỏa Cầu thuật trực tiếp hủy thi diệt tích, sau đó giống như chưa hề phát sinh ra chuyện gì, tiếp tục chạy về phía Âm Phong Cốc.

Bởi vì Lục Tiểu Thiên đủ cẩn thận, thậm chí tốn thêm không ít thời gian di chuyển dưới mặt đất, ngay cả pháp khí cũng rất ít vận dụng. Cộng thêm hắn luôn cật lực tránh khỏi những tu sĩ khác, bất kẻ là tiểu đội tu sĩ của Vọng Nguyệt giới, hay là tu sĩ Dị vực. Lúc này hắn cũng không ham gì chút điểm công huân đó. Dù sao năm hệ Ngưng Kim quả, hắn đã thu thập được bốn hệ. Lục Tiểu Thiên tin rằng chỉ cần tốn thêm chút thời gian, bất kể là bên phía Vọng Nguyệt thành, hay là chỗ Lôi Vạn Thiên, cũng đều có khả năng tìm được loại Thổ hệ còn thiếu kia.

Mà trước đó tình cảnh Lục Tiểu Thiên một người một kỵ tiến vào trong sào huyệt Hỏa Biên Bức, hơn hai trăm tu sĩ Phi Kỵ bộ lạc đều tận mặt nhìn thấy. Trong một mảng Hỏa Biên Bức đen kịt kia, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ muốn giết ra ngoài cũng không hề dễ dàng, càng huống chi là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ có mạnh hơn đi nữa, đối mặt với vô số Hỏa Biên Bức, cũng chỉ là cục diện Kiến nhiều cắn chết Voi. Hơn hai trăm Phi Kỵ chiến sĩ đó cũng không cảm thấy bọn họ nếu như lao vào đó mà còn có thể giết ra ngoài được, càng huống chi là một mình tên thanh niên tóc bạc này.

Nhưng Lục Tiểu Thiên chung quy vẫn có mấy phần cẩn thận, dù sao còn có một người biết được hắn có khả năng vẫn còn sống. Chính là cái tên gia hỏa lúc trước có sở trường ẩn nấp khi chiến đấu với Đế Khôn và thổ dân khôi lỗi đã bỏ chạy. Vạn nhất miệng đối phương để lộ ra việc hắn đã chạy thoát ra khỏi sào huyệt Hỏa Biên Bức, sợ rằng lại có phen truy lùng đuổi bắt hắn gắt gao. Dù sao đã có nhiều Phi Kỵ chiến sĩ chết dưới tay hắn, họ không thể nào dễ dàng để cho hắn rời đi.

Chỉ là với tình hình trước mắt, Phi Kỵ bộ lạc tạm thời còn chưa biết được. Tên gia hỏa đó tuy rằng tạm thời chạy thoát, nhưng trong Mê Vụ cấm địa nguy cơ tứ bề, ngay cả Trúc Cơ hậu kỳ cũng có thể gặp phải nguy hiểm mất mạng, tên gia hỏa đó cũng cực có khả năng chết trong miệng yêu thú nào đó rồi.

Nhưng khi còn chưa nhìn thấy thi thể người đó, Lục Tiểu Thiên cũng không dám buông lỏng. Ngày tháng tiếp sau đó, dưới sự cẩn thận của Lục Tiểu Thiên, cũng coi như sóng yên biển lặng, không còn xuất hiện loại sự tình những con quỷ xui xẻo lao đầu vào hắn.

Khi tới phụ cận Âm Phong Cốc, Lục Tiểu Thiên nhíu mày, phát ra một đạo Truyền Âm phù cho Cát Trường Đình và Tiêu tam nương. Lúc trước khi hắn rời khỏi Âm Phong Cốc, Cát Trường Đình và Tiêu tam nương liền đưa cho Lục Tiểu Thiên phương pháp liên lạc khi hắn quay lại nơi này. Dù sao người không chán ghét Quỷ Tu có lẽ cũng có, nhưng giống Lục Tiểu Thiên loại tu sĩ Nhân tộc không hề có chút khúc mắc nào, nguyện ý bình đẳng đối đãi với bọn họ thì đã ít càng thêm ít.

Lục Tiểu Thiên lúc đó chỉ nghe qua rồi thôi, không hề để tâm quá nhiều, không nghĩ tới hiện tại lại thật sự có lúc phải cần tới hai người họ, thật là thế sự khó lường.

Lục Tiểu Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng, về phần con tam giai Hắc Giác Tê đó, sau khi ném cho nó mấy viên tứ giai Linh Thú hoàn, liền để nó tự mình rời đi. Dù sao cũng vừa thu phục không lâu, với hắn cũng chỉ là dùng thực lực cường hành áp chế thu phục yêu thú này. Con Hắc Giác Tê cũng chỉ là một con yêu thú bình thường, tiến vào Âm Phong Cốc thì chỉ có một con đường chết. Để nó rời đi trước cũng coi như là làm một việc tốt. Về phần mấy viên tứ giai Linh Thú hoàn, cũng coi như là thù lao đã làm tọa kỵ cho hắn trong đoạn thời gian vừa rồi.

Con Hắc Giác Tê này khi rời đi còn có mấy phần không nỡ, bất quá rất nhanh lại không thể áp chế được khát vọng của bản thân, khẽ kêu lên một tiếng, rồi chạy đi mất tăm.
Bình Luận (0)
Comment