Chương 467: Dị tượng Tịch Tinh Hồ
Chương 467: Dị tượng Tịch Tinh Hồ
Tịch Tinh Hồ, màn đêm tĩnh lặng, tinh quang nghịch chuyển, đây chính là căn nguyên của Tịch Tinh Hồ. Trên mặt Tịch Tinh hồ, ngôi sao đầy trời lấp lóe, điểm điểm tinh quang tụ hội trên mặt hồ, vô cùng chói mắt. Nhưng nhìn mặt hồ trông rất bình yên này, lại tựa hồ có vô số khối kính đang phản xạ, hình thành một cảnh tượng độc đáo. Từ phía xa nhìn lại, phảng phất giống như sau khi tinh quang rơi xuống mặt đất, liền lần nữa nghịch chuyển bay lên, khiến cho mảnh hồ nước yên bình này gia tăng thêm vài phần cảm giác thân bí.
Trên mặt hồ yên bình, một chiến thuyền bồng đang chuyển động. Ở phía đuôi thuyền, một tên tráng hán đi chân trần đang đong đưa mái chèo, buồn bực thở dài.
Lúc này bên cạnh cái bàn trong thuyền bồng, đang ngồi mấy người. Một tên trung niên áo vải, một phụ nhân cuốn lấy mái tóc đen tuyền gài bằng mộc trâm lộ ra cái cổ trắng dài, trên mũi có chút vết ban, nhưng trông cũng có chút tư sắc, là người có tu vi cao nhất trong thuyền, Trúc Cơ tầng chín, ngồi một chỗ không nói câu nào.
Ngoài ra có một đôi ông cháu, không ngờ lại là người quen của Lục Tiểu Thiên. Chính là ông cháu Triệu thị đã gặp qua ở Địa Diễm Sơn, Triệu Nguyên Quân và Triệu Ly. Lúc này Triệu Nguyên Quân đã là tu sĩ Trúc Cơ tầng một, xem ra cơ duyên của đối phương cũng không tệ, niên kỷ như vậy mà vẫn có thể trúc cơ thành công, cũng coi như vô cùng hiếm thấy. Về phần tôn nữ Triệu Ly của lão, hiện tại đã là một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, song phương đều tu luyện Liễm Tức thuật, khi vừa đụng mặt, liền cảm ứng được cỗ khí tức quen thuộc trên người đối phương, Ông cháu hai người Triệu thị hiển nhiên cũng không nghĩ tới lại gặp được Lục Tiểu Thiên ở chỗ này.
Ngoài ra còn có ba người, phân biệt là một thanh niên cẩm y tay cầm quạt tên Ngô Tinh, muội muội của y là nữ tử mặc váy lục tên Ngô Y Y, còn có một lão giả với mái tóc vàng, tự xưng là Hoàng lão quái, về phần người chèo thuyền kia, thì lại tự xưng là Tả Hiền.
Lục Tiểu Thiên đi tới Tịch Tinh Hồ này đã được mấy tháng, hồ này mênh mông vô biên, xung quanh đều hoang tàn vắng vẻ. Linh vật nơi đây cũng thưa thớt, thậm chí trong cái hồ lớn như vậy cũng có rất ít yêu thú xuất hiện. Linh khí cũng vô cùng mong manh. Dưới loại hoàn cảnh này, tự nhiên là ít có tu sĩ nguyện ý tới nơi này. Ngay cả tu sĩ Dị vực đang xâm lấn, cũng lựa chọn bỏ qua nơi này. Dù sao Tịch Tinh Hồ cũng không có giá trị để tranh đoạt, địa phương tuy lớn nhưng không có chỗ để thủ, không có linh vật có thể dùng, có chiếm cũng không có lợi ích gì. Lại nói Vọng Nguyệt tu tiên giới rộng lớn vô biên, tu sĩ Dị vực tuy rằng là do mấy vực liên hợp lại, nhưng cũng chỉ có thể lựa nơi trọng điểm mà chiếm cứ, không thể nào chia binh đi khắp nơi.
Lục Tiểu Thiên từ sau khi rời khỏi Âm Phong Cốc, cẩn thẩn rời khỏi phạm vi hoạt động của Phi Kỵ bộ tộc, mới tế ra thuyền Thanh Phong, một đường chạy tới Tịch Tinh Hồ để tìm kiếm Tịch Tinh Thạch trong truyền thuyết. Lần tìm kiếm này đã hết mấy tháng thời gian, đừng nói là Tịch Tinh Thạch trong truyền thuyết, thậm chí một khối linh thạch cũng không kiếm được. Thậm chí hắn cũng có chút hoài nghi liệu Tô Hồng Đào có lừa gạt hắn hay không. Bất quá nghĩ lại Tô Hồng Đào cũng không cần thiết phải lừa gạt một tên vãn bối như hắn, hơn nữa lúc đó Lôi Vạn Thiên cũng có mặt, Tô Hồng Đào cho dù không vừa mắt hắn, cũng sẽ không thể không giữ mặt mũi cho mình trong tông môn được.
Lục Tiểu Thiên cũng là một mực tìm kiếm tới hiện tại, mới ngẫu nhiên phát hiện đám tu sĩ bọn họ trên chiếc thuyền này, không ngờ cũng tới đây tìm kiếm Tịch Tinh Thạch. Hỏi thăm một chút mới biết được hắn chỉ là một người đến sau mà thôi. Tu sĩ trên chiếc thuyền này, ở đây ngắn nhất chính là ông cháu Triệu thị, cũng đã lang thang xung quanh Tịch Tinh Hồ này hơn ba năm rồi.
Dưới sự mời mọc của mọi người trên thuyền, Lục Tiểu Thiên vừa nghĩ bản thân thay vì giống như một con ruồi không đầu xông loạn, còn không bằng đi cùng với nhóm người này. Dù sao đều là tới tìm Tịch Tinh Thạch cả, ở cái Tịch Tinh Hồ này đã tìm được nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng sẽ có chút manh mối. Người nhiều thì sức lớn, đây không phải là người nào tu vi cao là có thể làm được, có lúc cần phải có mấy phần vận khí.
"Trong hồ này có cổ quái, ta chèo mới một chút mà đã mệt mỏi như vậy, hiện tại tới phiên các ngươi đi." Tên Tả Hiền ngồi ở đuôi thuyền sau khi chèo một hồi, thì vô cùng mệt mỏi, hơi thở dồn dập nói. "Cái Tịch Tinh Hồ chết tiệt này, chẳng khác nào là một tử hồ, bình thường ngay cả cá cũng nhìn không thấy mấy con. Ta thấy muốn tìm được Tịch Tinh Thạch trong truyền thuyết kia, còn không biết phải tới lúc nào."
Nói xong, Tả Hiền đã từ đuôi thuyền chạy tới, cầm lấy chén linh trà trên bàn đổ ùng ục vào trong miệng mấy hơi.
"Lúc này mới đi được bao xa mà đã không còn khí lực rồi, uổng cho ngươi còn là Trúc Cơ trung kỳ." Hoàng lão quái ngữ khí coi thường nói: "Ngươi không phải là muốn giở thủ đoạn để bản thân xuất lực ít một chút chứ."
"Được, Hoàng lão quái ngươi có bản sự, ngươi đi thử đi." Tả Hiền cười đắc ý nói.
"Thử thì thử, nếu như lão phu biết được là ngươi lười biếng, nhất định sẽ một đòn đánh cho ngươi rơi xuống hồ." Hoàng lão quái vén tay áo đi ra tới đuôi thuyền, hai tay cầm lấy mái chèo, vừa định chèo xuống, lại phát hiện mái chèo trong tay rất nặng, nhịn không được mà khẽ ồ lên một tiếng.
"Làm sao rồi?" Mộc trâm phụ nhân ngưng thần hỏi.
"Quả thật có chút cổ quái, nước trong hồ này tựa hồ có lực hút rất lớn, muốn chèo thuyền phải cần một chút lực, trách không được tên gia hỏa Tả Hiền ăn không tiêu." Sắc mặt Hoàng lão quái có chút quái dị, hiển nhiên là vừa rồi mới lên tiếng coi thường Tả Hiền, nhưng hiện tại cũng nói y vậy chẳng khác nào là tự tát vào mặt mình.
"Đúng không? Ta tới thử chút." Ngô Tinh cũng vô cùng thấy hứng thú chạy tới.
Những người thử qua không ai ngoại lệ, đều phát hiện thấy dị trạng này, ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng tới thử một cái, phát hiện nước dưới hồ không ngờ lại vô cùng đặc sệt, thuyền chuyển động càng ngày càng chậm. Trong đám người bọn họ ở đây, chỉ có Triệu Ly là tu sĩ Luyện Khí kỳ, những người khác đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, theo lý mà nói cũng không cần ngồi thuyền, chỉ cần ngự pháp khí phi hành là được. Chỉ là linh khí trên Tịch Tinh Hồ vô cùng mỏng manh, phụ cận linh vật lại ít, ngự kiếm phi hành trong thời gian ngắn đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không có áp lực gì. Nhưng bọn họ ở nơi này ngắn cũng đã hai ba năm rồi, có người thậm chí càng lâu hơn. Tu luyện bình thường còn cần linh thạch, nếu như một mực ngự kiếm phi hành, pháp lực và linh thạch tiêu hao, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ tầng chín cũng thừa nhận không nổi. Hơn nữa việc tìm kiếm Tịch Tinh Thạch, dựa rất nhiều vào vận khí, chứ không phải một mực ngự kiếm phi hành là có thể tìm được. Vì thế mà một nhóm người bọn họ mới kết bạn cùng đi, tự mình luân phiên chèo thuyền. Với thực lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, khẽ lay động mái chèo cũng có thể đi được một đoạn cự ly rất xa. Luân phiên chèo thuyền, tuy rằng chậm hơn ngự kiếm phi hành không ít, nhưng tốt ở chỗ giảm thiểu tiêu hao, cũng coi như là một biện pháp bất đắc dĩ.
Lục Tiểu Thiên ngược lại không quan tâm chút tiêu hao này, nhưng hắn nhìn trúng chính là nhận biết của đám người này đối với Tịch Tinh Hồ nhiều hơn hắn rất nhiều, cho nên hắn cũng không vội hành động đơn độc một mình.
"Đây, lẽ nào chính là trọng thủy hiện, tinh thạch xuất?" Triệu Nguyên Quân nhìn thấy màu sắc dưới nước ở khu vực này rõ ràng đậm hơn chỗ khác một chút, thần tình bỗng nhiên trở nên kích động.
"Trọng thủy hiện, tinh thạch xuất? Câu nói này có lai lịch như thế nào?" Mọi người ở đây bao gồm cả Lục Tiểu Thiên, trên mặt điều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Bất quá đám người mộc trâm phụ nhân kinh ngạc chính là bọn họ không ngờ bản thân cũng hoàn toàn không biết đến câu nói này. Mà Lục Tiểu Thiên kinh ngạc chính là, Triệu Nguyên Quân chỉ có tu vi hạng bét trong đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở đây lại biết được không ít. Lại nghĩ tới Liễm Tức thuật của hắn cũng là đạt được từ trong tay Triệu Nguyên Quân, trong lòng Lục Tiểu Thiên vừa động, có lẽ lão đầu này chưa hẳn đơn giản như biểu hiện bên ngoài.