Chương 474: Nhất Nguyên Trọng Thủy Huyễn Trận
Chương 474: Nhất Nguyên Trọng Thủy Huyễn Trận
Lúc này mọi người trong thạch động vẫn đang tự mình thi triển thủ đoạn tranh đoạt mắt của Tinh Mục Thạch Ngư.
Đột nhiên toàn bộ thạch động vang lên tiếng ong ong, sau đó chìm trong một mảng ánh sáng ngôi sao mờ ảo. Hoàn cảnh nơi này vốn đã vô cùng u tối, phải vận dụng Linh Mục Thuật mới có thể quan sát được bình thường. Đột nhiên xuất hiện một mảng ánh sáng ngôi sao mờ ảo, hiển nhiên khiến mọi người cảm giác được không bình thường.
"Không cần giành nữa, Tịch Tinh Thạch ai cũng không mang đi được, các ngươi đều phải lưu lại." Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, mang theo một tia bất đắc dĩ và lạnh lùng.
"Là ngươi giở trò quỷ?" Đám người lần theo âm thanh nhìn lại, đều lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Lục Tiểu Thiên hơi híp mắt lại, nhìn thấy Triệu Nguyên Quân lúc này đang sải bước đi tới. Vẻ mặt châm chọc nhìn mọi người. Dù cho hắn cảm thấy Triệu Nguyên Quân vốn có chút không đơn giản, nhưng lúc này nhìn thấy Triệu Nguyên Quân có chút bất đắc dĩ cùng với vẻ mặt châm chọc nhìn mọi người, trong lòng ít nhiều cũng có vài phần ngoài ý muốn.
"Ta tưởng là ai đang giả thần giả quỷ, thì ra là người cái tên tu vi hạng bét kia. Nói nghe xem một chút, ngươi có thể làm cái gì để lưu đám người chúng ta lại." Hoàng lão quái nhìn thấy Triệu Nguyên Quân giở trò, liền ha ha cười lớn nói.
Gương mặt mấy người khác cũng hiện lên vẻ châm chọc, hiển nhiên là có chút xem thường những lời Triệu Nguyên Quân vừa nói. Tuy rằng không biết Triệu Nguyên Quân có bố trí gì, nhưng ở đây nhiều người như vậy. Bất cứ một người nào cũng có tu vi cao hơn Triệu Nguyên Quân, càng huống chi còn có hai tên cao thủ là mộc trâm phụ nhân và Lục Tiểu Thiên kia. Loại người như Triệu Nguyên Quân cho dù có thêm mấy chục người cũng ngăn không được đám người bọn họ.
"Nếu như các ngươi không tin, thế thì thử thử cái Nhất Nguyên Trọng Thủy Huyễn Trận này của ta đi." Đối với sự châm chọc của mọi người, Triệu Nguyên Quân Triệu cũng không giải thích nhiều.
"Ngươi nói là trận pháp? Có lẽ là cần có ngoại lực ở địa phương khác khởi động. Nếu như ta đoán không sai, cơ quan khởi động trận pháp có lẽ là ở cách không xa động khẩu." Mộc trâm phụ nhân lạnh lùng nhìn Triệu Nguyên Quân nói: "Ta rất không thích bị người khác ám toán, nếu đã lựa chọn động thủ, thế thì lưu mạng lại đi."
"Ngươi làm sao biết được?" Triệu Nguyên Quân có chút ngoài ý muốn.
"Ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi biết trận pháp?" Mộc trâm phụ nhân cười lạnh. Nhưng rất nhanh sắc mặt liền thay đổi, chỉ thấy một đại hán râu ria sắc mặt trắng bệch, khóe miệng vẫn đang chảy máu hoảng loạn chạy về phía họ.
"Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tình huống có chút bất ổn, bên ngoài không ngờ còn mai phục một loại binh sĩ khôi lỗi, có mười con đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Ta không phải đối thủ, trận pháp sợ rằng đã bị khởi động rồi." Đại hán râu ria lại nôn ra một ngụm máu, hiển nhiên là vừa rồi giao thủ với binh sĩ khôi lỗi bị thụ thương không nhẹ.
"Không nghĩ tới ngươi lại có hiểu biết về trận pháp nhiều như vậy, nhưng hậu thủ mà ngươi an bài xem ra cũng không có tác dụng." Triệu Nguyên Quân sau khi kinh ngạc qua đi rất nhanh liền cười lạnh nói.
"Lục đạo hữu, chúng ta liên thủ giết người này. Trận pháp này không thể xem thường. Một khi phát động, sợ rằng chúng ta cũng phải táng thân nơi này!" Mộc trâm phụ nhân ý thức được sự việc bất ổn liền nói với Lục Tiểu Thiên, đồng thời bảo kiếm pháp khí lam sắc kia đã bắn mạnh ra ngoài.
Đối mặt với một kiếm vô cùng dũng mãnh này, với thực lực Trúc Cơ tầng một của Triệu Nguyên Quân, tuyệt đối không thể nào ngăn cản được. Nhưng lúc này trên mặt Triệu Nguyên Quân lại không hề có tia thần sắc sợ hãi nào. Đôi tay khẽ vung lên, một trận quang mang lóe qua trước người. Và trong quang ảnh đó, không ngờ lại xuất hiện mấy chục bóng dáng của Triệu Nguyên Quân.
Lam sắc đan nguyên pháp kiếm kia chém qua đó, có mấy cái bóng lập tức sụp đổ. Nhưng trong ánh sáng nhàn nhạt đó, lại sinh ra càng nhiều bóng hình Triệu Nguyên Quân hơn. Ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng có chút giật mình, một màn trước mắt này giống y như huyễn thuật mà Tinh Mục Thạch Ngư thi triển khi bị công kích.
Hiện tại hắn còn không biết bên ngoài đã phát sinh chuyện gì. Tuy rằng đệ tam nguyên thân bám lên trên thân Đế Khôn. Nhưng Lục Tiểu Thiên trước đó đã thử qua, trong khoảng cách mấy trăm trượng thì còn có thể thoải mái trao đổi tin tức, thần niệm có thể truyền đạt qua lại. Nhưng một khi vượt quá khoảng cách này, hắn cũng không thể nào biết được tình hình bên đó. Sự tình chỉ có thể dựa vào bản thân đệ tam nguyên thần tự mình phán đoán.
Nhưng Triệu Nguyên Quân đã xuất thủ, tự nhiên là không thể nào để lão ta cứ tiếp tục như vậy. Kim quang lóe lên, Liệt Địa đao đã phá nước lao tới.
Ngô thị huynh muội, Tả Hiền, Hoàng lão quái còn có đại hán râu ria mới chạy tới cũng tự mình tế ra binh khí công kích về phía Triệu Nguyên Quân.
Cho dù là mấy chục bóng người Triệu Nguyên Quân, khiến người ta khó phân biệt thật giả. Nhưng dù sao chỉ là huyễn thuật, đám bóng Triệu Nguyên Quân này không có năng lực công kích chân chính. Vừa đụng vào liền vỡ nát, hơn nữa lực công kích Trúc Cơ tầng một của Triệu Nguyên Quân cũng có hạn.
Chỉ là Lục Tiểu Thiên khi chém vỡ huyễn thuật của đối phương, đồng thời trong lòng không khỏi trầm xuống. Nghĩ tới Nhất Nguyên Trọng Thủy Huyễn Trận trước đó mà Triệu Nguyên Quân nói, sợ rằng sẽ không hề đơn giản giống như tình hình trước mắt bây giờ.
Chưa đợi Lục Tiểu Thiên suy nghĩ quá nhiều, một đạo hàn khí kinh người từ phía sau ập tới.
Quả nhiên, Lục Tiểu Thiên triệu hồi Liệt Địa đao. Đầu cũng không hề quay lại, lật tay trực tiếp chém ra một đao về phía sau.
Liệt Địa đao tựa hồ như chém trúng vào một thứ gì đó mềm mại, không hề chịu lực. Nhưng cũng không đúng lắm, cho dù là thứ gì đó cũng không thể nào thừa nhận nổi lực đao đáng sợ của Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên quay người nhìn lại, chỉ thấy một hạt châu màu xanh đen giống như là một giọt nước vậy. Hoặc là nói đó là một thủy cầu to như cái đầu người, đã bị văng ngược về sau khi Liệt Địa đao chém trúng.
Thủy cầu màu xanh đen đó trông giống như do trọng thủy áp súc tạo thành. Từ trên thủy cầu truyền đến lực đạo khong nhỏ, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, sợ rằng cũng không thể nào dễ dàng tiếp được.
Sau khi chém văng một viên thủy cầu, đồng thời trong thạch động lại có hai đạo kình phong ập đến, bên cạnh còn có mấy cái huyễn ảnh thủy cầu màu xanh đen. Giống y như trước đây, với cường độ thần thức của Lục Tiểu Thiên, cũng không hề phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả.
Huyễn thuật cấm chế thật là lợi hại! Trong đầu Lục Tiểu Thiên cũng nhịn không được mà kinh thán. Dưới tình huống bình thường, nguyên thần càng mạnh, tác dụng mà huyễn thuật gây nên sẽ càng thấp. Huyễn thuật mà trận pháp trước mắt này sản sinh ra không ngờ lại khiến hắn không thể nào nhìn thấu. Hết thảy mọi thứ trong Tịch Tinh Hồ này, quả thật là vô cùng quỷ dị.
Lục Tiểu Thiên lần nữa vung đao, đánh lui viên trọng thủy châu trước mặt.
Ngoài ra mấy nơi khác, đã truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Chỉ thấy muội muội của Ngô Tinh là Ngô Y Y bị một viên trọng thủy châu đánh trúng sau lưng. Trên người liền truyền đến một tràng tiếng xương cốt gãy vụn. Trong viên trọng thủy châu đó tựa hồ ẩn chứa kỳ hàn, khi tiếp xúc lên người Ngô Y Y. Thân thể của Ngô Y Y với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang xuất hiện một tầng băng tinh. Băng tinh đó càng ngày càng dày, nhưng trọng thủy châu xung quanh tựa hồ lại không bị hàn khí này ảnh hưởng. Ngô Y Y cắn răng kiên trì, muốn dùng pháp lực xua tan hàn khí trên người. Pháp lực của Ngô Y Y va chạm với hàn khí của viên trọng thủy châu bên trong cơ thể, nhất thời hình thành thế giằng co. Nhưng rất nhanh, Ngô Y Y lại bị một viên trọng thủy châu khác đánh trúng phần eo. Ngô Y Y kêu lên thảm thiết rồi triệt để hôn mê, mất đi tri giác. Tầng băng tinh đó không còn bị trì hoãn, trong nháy mắt đã nhanh chóng bao phủ toàn thân Ngô Y Y, hình thành một bức tượng băng hình người.
Hàn khí trong viên trọng thủy châu này lại kinh người như vậy, ngay cả nguyên thần của tu sĩ cũng không thể nào chạy thoát được. Nhưng ở trong vùng trọng thủy này, sợ rằng nguyên thần của tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không chạy được bao xa là đã bị trọng thủy nghiền ép cho hồn phi phách tán rồi.