Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 481 - Chương 481: Luyện Hóa Tịch Tinh Thạch

Chương 481: Luyện hóa Tịch Tinh Thạch Chương 481: Luyện hóa Tịch Tinh Thạch

Pháp lực trong cơ thể vận chuyển mấy cái chu thiên, Lục Tiểu Thiên điều chỉnh tâm thái trở nên vô cùng yên tĩnh, đạt tới mức không còn chút ba động nào. Hắn điều khiển pháp lực thăm dò một chút hỏa diễm băng lam dưới chân, vẫn là giống như trước kia, không thể nhúc nhích tí nào. Loại hỏa diễm này không ngờ ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không biết nguồn gốc của nó, thật là một chuyện kỳ lạ.

Nếu ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không rõ, Lục Tiểu Thiên cũng không tiếp tục lãng phí tinh lực vào loại việc suy đoán vô vị đó nữa. Tay trái vung lên, một hạt châu to như cái tô xuất hiện trong lòng bàn tay. Bởi vì rời khỏi thân thể Tinh Mục Thạch Ngư quá lâu, bề ngoài đã xuất hiện mức độ hóa đá nhất định, trông giống như là một khối đá bình thường vậy, chỉ là giữa những khe nứt trong đó, vẫn mơ hồ có một tràng tinh mang nhu hòa lấp lóe.

Pháp lực của Lục Tiểu Thiên từ từ vận chuyển, lớp vỏ đá bên ngoài Tịch Tinh Thạch từ từ rơi xuống, lộ ra bên trong một hạt châu to lớn vô cùng trơn mịn. Nhìn cái mắt cá to lớn nữa, ngẫu nhiên cũng có lúc sẽ chớp chớp mắt. Cái con ngươi sâu thẳm đó tựa hồ có một loại lực lượng cắn nuốt nào đó. Khi hai mắt Lục Tiểu Thiên nhìn chăm chú vào viên Tịch Tinh Thạch này, hắn đột nhiên cảm nhận được ngọn hỏa diễm băng lam trong cơ thể tựa hồ đã có sự chấn động dù rất nhỏ, mặc dù trước đó vô luận hắn điều động pháp lực áp bách như thế nào thì hỏa diễm băng lam này cũng không hề nhúc nhích.

Lục Tiểu Thiên không sợ mà ngược lại còn vui mừng, tuy rằng một chút chấn động nhỏ đó cơ hồ không thể phát giác, nhưng hắn biết đây không phải là ảo giác. Rất nhanh, hỏa diễm băng lam lại lần nữa khe khẽ chấn động.

Lục Tiểu Thiên áp chế sự vui mừng trong lòng, pháp lực trong lòng bàn tay khẽ vận chuyện. Viên Tịch Tinh Thạch trong lòng bàn tay từ từ bay lên, chậm rãi lơ lửng ở trước mắt Lục Tiểu Thiên vài thước. Ngón tay Lục Tiểu Thiên liên tục điểm ra, từng sợi pháp lực từng đầu ngón tay bắn ra lượn lờ xung quanh viên Tịch Tinh Thạch. Khi pháp lực xung quanh càng ngày càng nhiều, viên Tịch Tinh Thạch đã hoàn toàn bị bao lại thành một khối lớn.

Mấy canh giờ sau, Lục Tiểu Thiên lông mày có chút nhướng lên, muốn luyện hóa viên Tịch Tinh Thạch này xem ra cũng không đơn giản. Đã mấy canh giờ trôi qua rồi mà vẫn không có chút động tĩnh nào, pháp lực còn bị viên Tịch Tinh Thạch này hấp thu đi không ít.

Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, tiếp tục đưa pháp lực vào. Hai chân đã tàn phế mấy năm, không cách nào cử động được. Điều này khiến hắn cảm thấy rất bất tiện, đặc biệt là khi chiến đấu với nhiều người một lúc, sẽ bị hạn chế rất lớn. Nhưng mấy năm thời gian hắn đã cũng đợi được, cũng không quan tâm lại thêm vài ngày thời gian nữa.

"Ca sát!" Cứ như vậy kéo dài mười mấy ngày. Khi Lục Tiểu Thiên mỗi ngày đều liên tục không ngừng tế luyện, bề ngoài viên Tịch Tinh Thạch đã xuất hiện thêm một tầng rạn nứt. Vết nứt càng ngày càng lớn, bề ngoài Tịch Tinh Thạch lại rớt xuống một lớp vỏ không còn chút màu sắc nào. Khi lớp vỏ đó rơi xuống liền biến trở thành như một khối đá bình thường vậy. Thể tích viên Tịch Tinh Thạch trước mặt lại nhỏ đi một vòng, nhưng quang mang của viên Tịch Tinh Thạch thì lại càng ngày càng sáng hơn.

Cứ như vậy lặp lại, một mực duy trì tới hơn nửa năm, Lục Tiểu Thiên cũng không khỏi có chút không nói nên lời. Quá trình này còn khó hơn việc luyện chế đan nguyên pháp khí. Sau hơn nửa năm, Tịch Tinh Thạch trước mặt đã thu nhỏ lại chỉ còn cỡ một quả trứng chim. Vô luận là Lục Tiểu Thiên truyền vào pháp lực như thế nào, viên Tịch Tinh Thạch này cũng không hề tiếp tục thu nhỏ.

Nếu như còn thu nhỏ nữa sợ rằng sẽ biến mất không còn, Lục Tiểu Thiên thu hồi lại pháp lực. Hắn cảm thấy viên Tịch Tinh Thạch vốn không có chút liên hệ nào với mình, lúc này lại có thêm một mối liên hệ huyền diệu nào đó. Cho dù là pháp lực đã thu hồi, Tịch Tinh Thạch sau khi được luyện hóa vẫn đang huyền phù trên không trung, tán phát ra từng đợt linh khí.

Lục Tiểu Thiên há miệng ra, viên Tịch Tinh Thạch thu liễm lại tất cả ánh sáng rồi tiến vào trong miệng hắn.

Tịch Tinh Thạch một mực đi thẳng vào trong đan điền. Khi Lục Tiểu Thiên đưa một sợi thần thức vào bên trong Tịch Tinh Thạch, hắn cảm thấy bản thân Tịch Tinh Thạch đã ẩn chứa một cỗ lực hút vô hình, dẫn dắt viên Tịch Tinh Thạch này tiến vào trong đan điền, thẳng tiến tới kinh mạch nơi chân.

Thẳng tới khi tiến vào nơi hỏa diễm băng lam bị áp bách dưới chân, Tịch tinh Thạch liền ngưng trệ không tiến, mặc cho Lục Tiểu Thiên dùng thần thức thôi động như thế nào cũng đều vô dụng.

Đột nhiên, Lục Tiểu Thiên cảm giác được hỏa diễm băng lam dưới chân vẫn luôn im lặng, tựa hồ gặp được lực hút nào đó, chậm rãi tiến về phía Tịch Tinh Thạch, thậm chí còn phá vỡ sự phong tỏa vốn có. Lục Tiểu Thiên lập tức giật nảy mình, hiển nhiên là không nghĩ tới lại xuất hiện loại tình huống như vậy, muốn điều động pháp lực lần nữa cường hành áp chế, nhưng căn bản không áp chế nổi.

Gương mặt vốn bình tĩnh của Lục Tiểu Thiên lúc này không khỏi đổ ra từng giọt mồ hôi lạnh. Nếu như Tịch Tinh Thạch không có tác dụng như trong tưởng tượng, sợ rằng hắn cũng không còn lực vãn hồi. Đối với uy lực của hỏa diễm băng lam, hắn sớm đã lĩnh giáo qua rồi. Một khi nó lan ra trong cơ thể, ngay cả nguyên thần cũng sẽ bị băng phong.

Trái tim Lục Tiểu Thiên dường như treo trên cổ họng, hỏa diễm băng lam giống như nước thủy triều vây lấy Tịch Tinh Thạch thành từng vòng, cũng không hề có dấu hiệu khuếch tán ra xung quanh. Nhìn thấy như vậy, Lục Tiểu Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không qua bao lâu, Lục Tiểu Thiên lại khẽ ồ lên tiếng, phát hiện hỏa diễm băng lam đang bao phủ Tịch Tinh Thạch tựa hồ đã nhỏ đi một tia, không ngờ lại thật sự thành công! Trong lòng Lục Tiểu Thiên tràn đầy vui mừng. Mấy năm nay hỏa diễm băng lam một mực khiến hắn thất thúc vô sách không ngờ thật sự bị Tịch Tinh Thạch hấp thu đi một tia. Cho dù chỉ là một tia, nhưng lại khiến hắn nhìn thấy được hy vọng. Nước chảy đá mòn, mộc cưa thừng đoạn. Một lần là một tia, ngày nối tiếp đêm, sẽ có một ngày, hỏa diễm băng lam nơi chân sẽ bị Tịch Tinh Thạch hấp thu hết.

Tịch Tinh Thạch một mực nằm ở vị trí chân trái, hỏa diễm băng lam nơi chân phải tạm thời vẫn còn nằm im. Lục Tiểu Thiên hơi suy nghĩ một chút, lại lấy ra một viên Tịch Tinh Thạch khác, lặp lại quá trình trước kia.

Người tu tiên, tuy rằng thọ nguyên dài hơn phàm nhân thế tục không ít. Nhưng trên thực tế mục đích những việc họ làm cũng gần như giống nhau, đều là vì sinh tồn, vì cho cuộc sống bản thân mình tốt lên từng ngày mà thôi. Ngày qua ngày, việc của người tu tiên thậm chí còn khô khan hơn nhiều, giống như Lục Tiểu Thiên trước mắt đang luyện hóa viên Tịch Tinh Thạch khác vậy. Quá trình không hề có nửa điểm sai lệch, cũng không hề có đường tắt có thể đi. Nhưng đồng thời khi luyện hóa Tịch Tinh Thạch, hai nguyên thần khác của Lục Tiểu Thiên cũng đang tiến hành thôi diễn trận pháp, cùng với việc tu luyện hằng ngày cũng chưa từng gián đoạn.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, lại qua nửa năm.

Trên thực tế thời gian hoàn thành còn dài hơn trong dự liệu mấy ngày. Bởi vì sau khi luyện hóa viên Tịch Tinh Thạch thứ hai, Lục Tiểu Thiên mới phát hiện bản thân không ngờ lại tới cửa ải đột phá. Vì thế lại ở lại thêm mấy ngày. Khi lần nữa từng trong phòng đi ra, Lục Tiểu Thiên đã là tu sĩ Trúc Cơ tầng tám. Hỏa diễm băng lam dưới chân có hai viên Tịch Tinh Thạch áp chế, Lục Tiểu Thiên tạm thời cũng coi như buông lỏng được chút. Thi triển Ngự Phong Thuật nâng xe lăn lên đưa bản thân ra khỏi phòng.

Mộc trâm phụ nhân sau khi quay về, Lục Tiểu Thiên đưa cho thị mấy loại linh vật để luyện thể, đều là những thứ lúc trước Lục Tiểu Thiên chuẩn bị để tu luyện Hoành Luyện Kim Thân. Trong kết giới có một số linh vật, chỉ cần thôi luyện thành thục một chút. Ngoài ra cũng đưa cho mộc trâm phụ nhân một bộ phận công pháp của Hoành Luyện Kim Thân. Mộc trâm phụ nhân vẫn đang một mực bế quan. Đã bế quan hơn một năm, đối với đa phần tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói cũng là một việc rất bình thường, có người thậm chí bế quan một lần là mấy năm cũng không phải hiếm thấy.

Lục Tiểu Thiên thấy mộc trâm phụ nhân còn chưa kết thúc bế quan, liền trực tiếp phá không lao về phia Vọng Nguyệt Sơn Mạch. Thừa dịp còn có chút thời gian, định săn giết mấy con yêu thú, thu thập một chút yêu thú tinh phách.

Lúc này ở Phong Diệp Cốc còn có năm tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác, nhìn thấy tên thanh niên tóc bạc đó phá không rời đi, không khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ. Bọn họ có chút không rõ vì sao gia chủ sau khi quay về liền trực tiếp hạ nghiêm lệnh cho bọn họ, không được bước vào hậu viện nửa bước. Trong tộc có thứ gì tốt đều đưa hết tới hậu viện, tuy rằng e ngại uy nghiêm của gia chủ, không tiện phản đối, nhưng đối với tên thanh niên tóc bạc này, năm tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác ít nhiều cũng có chút không phục.
Bình Luận (0)
Comment