Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 522 - Chương 522: Trở Về Từ Cõi Chết

Chương 522: Trở về từ cõi chết Chương 522: Trở về từ cõi chết

Nhưng tốc độ của Lục Tiểu Thiên vốn đã cực chậm trong mắt tu sĩ Kim Đan kỳ, bị lực lượng một kiếm này đánh vào, ngược lại còn bạo tăng thêm, cự lực không thể nào ngăn cản khiến Lục Tiểu Thiên ở trong thông đạo nhỏ hẹp này nhanh chóng bay tới trước. Lục Tiểu Thiên cũng thôi phát pháp lực và lực bộc phát trong cự ly ngắn của lục giai Thể Tu tới cực điểm.

Ầm! Hồng sắc phi kiếm kia lần nữa đánh lên trên người Lục Tiểu Thiên, kim sắc cương khí do thất giai Kim Cương Phù tạo thành cũng thừa nhận không nổi, trực tiếp hóa thành hư không. Cổ họng của Lục Tiểu Thiên ngòn ngọt, bị kiếm khí không thể nào ngăn cản lần nữa đánh cho ra phun ra một ngụm máu tươi.

Trước mắt đã tới thời khắc nguy hiểm nhất, Lục Tiểu Thiên trực tiếp phục dụng viên Thanh Sương Long Quỳ đan trong tay. Bởi vì hắn lo lắng bản thân cho dù chạy tới truyền tống trận. Trong quá trình truyền tống sẽ bị trọng thương mà hôn mê, lúc đó cho dù có truyền tống đi, cũng không thể nào kịp thời tỉnh lại, làm không khéo thì khi truyền tống tới nơi núi rừng hẻo lánh lại bị dã thú ăn mất.

Lỡ như hắn một mực trọng thương bất tỉnh, bản thân cũng không thể nào lấy đan dược ra phục dụng. Tới lúc đó cho dù là kịp truyền tống đi, phỏng chừng tình huống của hắn cũng chỉ càng thêm không lạc quan.

Đương nhiên, vô luận như thế nào cũng phải vượt qua một ải trước mặt rồi nói, nếu không có lo nghĩ nhiều thêm cũng chỉ là phí công.

Dưới sự uy hiếp tử vong có thể tới bất cứ lúc nào, tốc độ của Lục Tiểu Thiên lần nữa bạo tăng. Bởi vì pháp lực và lực lượng nhục thân đã được hắn kích phát tới cực hạn, hai mắt của Lục Tiểu Thiên cũng bởi vì thương tổn trong cơ thể mà trở nên đỏ hồng. Trên người đã gãy không ít xương, nhưng lúc này thân là một Thể Tu, hắn đã lần nữa biểu hiện được năng lực chịu đòn và sức chịu đựng kinh người. nếu đổi lại là một tu sĩ bình thường khác có lẽ sớm đã không chịu nổi nữa rồi.

"Truyền tống trận!" Chính vào thời khắc vô cùng nguy cấp, cái truyền tống trận đó cuối cùng đã xuất hiện trong tầm mắt. Lục Tiểu Thiên trực tiếp ném ra mấy khối thượng phẩm linh thạch vào các lỗ khảm trong truyền tống trận. Được linh thạch cung cấp linh lực, truyền tống trận đó cũng bắt đầu vận chuyển.

"Nơi này vì sao lại có một cái không gian truyền tống trận!" Lúc này Chu Thông ở phía sau đuổi theo lập tức vừa kinh vừa sợ. Đồng thời y cũng hiểu rõ Lục Tiểu Thiên đang có chủ ý gì. Hèn gì Lục Tiểu Thiên không hề chạy về phía phương hướng Vọng Nguyệt thành, lại không chạy về phía Chiến Nguyệt Đài, mà lại chạy tới nơi phế tích hoang vắng không một bóng người này, thì ra ngay từ đầu hắn đã có suy tính như vậy.

Bất kể là Vọng Nguyệt thành hay là Chiến Nguyệt Đài, đều không có khả năng chạy ra khỏi lòng bàn tay của y, chỉ là cái truyền tống trận này mới có thể miễn cưỡng làm được.

Nhưng cho dù là như vậy, cho dù là sắp phải chết, đi trăm dặm nhưng cũng chỉ mới được chín mươi dặm. Tuy rằng tốc độ của Lục Tiểu Thiên là cực nhanh, cách truyền tống trận lại gần, nhưng chút cự ly này, đã đủ để y phát ra công kích lần nữa.

"Ầm!" Trong miệng Chu Thông bay ra một cái phù văn, âm thanh nổ vang như tiếng sấm rền. Hỏa hồng sắc phi kiếm kia như được kích thích, tốc độ tăng vọt lên mấy lần, trực tiếp đâm về phía hậu tâm của Lục Tiểu Thiên.

Cách truyền tống trận kia chỉ còn cự ly vài thước, nhưng hỏa hồng sắc phi kiếm ở sau lưng lại khiến Lục Tiểu Thiên lần nữa cảm giác được khí tức tử vong đang ập đến. Với thực lực của hắn lúc này, tuyệt đối không thể nào đỡ được một kiếm này!

Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia thần sắc điên cuồng. Đúng rồi, hắn vẫn còn có một viên Đường Lang Chiến Hồn Châu.

Lúc trước khi ở Phong Diệp Cốc trong Đại Nguyên Quốc, hắn từng lợi dụng nguyên thần tinh phách của một con kim lục sắc Đường Lang luyện chế một viên Thú Hồn Chiến Châu.

Chỉ là lúc đó bởi vì khi tu luyện Thôn Hồn Đại Pháp, nguyên thần xuất hiện dị tượng, hắn mới bỏ mặc sự việc này qua một bên, pháp này cũng một mực chưa từng tiếp tục tu luyện.

Lúc này dưới tình huống hắn đã bị thương không nhẹ, viên Đường Lang Chiến hồn được luyện chế ra này, đã trở thành con đường tắt duy nhất gia tăng thêm một chút thực lực cho hắn, cho dù công pháp này có chút tà môn hắn cũng chỉ có thể thử một lần.

Lục Tiểu Thiên lấy ra Đường Lang Chiến hồn đã luyện chế thành công kia, hút tinh phách Đường Lang đã luyện chế xong vào cơ thể. Trong nháy mắt hắn cảm giác trong thân thể mình lại có thêm một cỗ lực lượng yêu dị hùng hậu, đặc biệt là hai cánh tay của hắn. Đại bộ phận chiến lực của Đường Lang cũng đều ở hai chi trước, cho dù trước đó đã bị Chu Thông đánh gãy một tay, nhưng vẫn khôi phục lại được một phần sức lực, có thể vận dụng lần nữa. Lúc này sau khi Lục Tiểu Thiên phục dụng nguyên thần tinh phách của kim lục sắc Đường Lang, đã khiến cho thực lực của hắn lần nữa đại tiến. Hai chi trước của kim lục sắc Đường Lang vốn có thể trực tiếp ngăn cản Liệt Địa đao của hắn, lúc này đã trở thành toàn bộ lực lượng trong cơ thể Lục Tiểu Thiên.

Sau khi thu lại Chiến Hồn Nguyên Châu đó, Lục Tiểu Thiên quát lớn một tiếng, hai tay cầm lấy Liệt Địa đao, thôi động pháp lực trong cơ thể, cùng với lực lượng nhục thân và cả lực lượng bên ngoài do kim lục sắc Đường Lang mang đến đến cực điểm.

Liệt Địa đao trực tiếp chém vào thanh hỏa hồng sắc trường kim đó. Ca sát....

Hai tay hắn đau đớn liên hồi, Lục Tiểu Thiên có thể cảm giác được xương cốt trong hai cánh tay của bản thân đã đứt ra từng khúc. Loại đau đớn đó còn kịch liệt hơn việc trực tiếp bị đánh gãy tay vạn lần. Một kiếm vừa rồi của Chu Thông không ngờ lại mạnh mẽ tới mức độ như vậy, cho dù một đao vừa rồi là đòn công kích đỉnh phong nhất của hắn, cũng không thể nào đối kháng được.

Liệt Địa đao văng ra khỏi tay, hỏa hồng sắc phi kiếm thế tới chưa hết trực tiếp đâm lên ngực Lục Tiểu Thiên, nhưng lại bị Hỏa Giao lân giáp ngăn cản. Mà một đao liều mạng vừa rồi của Lục Tiểu Thiên cũng đã tiêu hao phần lớn lực lượng của hỏa hồng sắc phi kiếm. Nhưng cho dù là như vậy, Lục Tiểu Thiên cũng bị một kích này đánh cho phun máu bay ngược ra sau, trước ngực lõm xuống một lỗ nhỏ, tu sĩ bình thường gặp phải thương thế nghiêm trọng như vậy cơ hồ là chết chắc.

Nhưng năng lực chịu đựng tổn thương của tu sĩ Thể Tu lại mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cho dù là dưới tình hình như vậy, thần thức của Lục Tiểu Thiên vẫn còn có chút thanh tỉnh. Thân thể bay ngược ra sau rơi lên trên truyền tống trận, sau lưng tựa hồ bị vật gì đó đỡ lấy, có lẽ là Liệt Địa đao vừa văng ra lúc nãy của hắn. Mí mắt của Lục Tiểu Thiên đã trĩu nặng, vào thời khắc cuối cùng trước khi hôn mê, hắn đã dùng chút pháp lực còn sót lại mở túi linh thú ra, bạch quang lóe lên, Đế Khôn lo lắng xuất hiện trước mặt Lục Tiểu Thiên, phẫn nộ gào thét với Chu Thông.

"Nghiệt súc!" Chu Thông hừ lạnh một tiếng, cho dù Đế Khôn có lực trưởng thành rất mạnh, nhưng lúc này cũng chỉ là một con lục giai yêu thú mà thôi, cũng dám gào thét với y, thật là không biết sống chết. Hỏa hồng sắc phi kiếm đó được Chu Thông kích phát, lần nữa phát ra công kích cực mạnh.

Bùm! Phi kiếm đánh trúng quầng sáng của truyền tống trận đã kích phát hình thành, không thể gây ra chút sát thương nào bị văng ngược trở về.

Sắc mặt Chu Thông lập tức tái mét, y không nghĩ tới bản thân lại để cho tên tiểu tử Lục Tiểu Thiên này chạy thoát.

Một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không ngờ lại có thể chạy thoát được dưới sự truy sát của tu sĩ Kim Đan kỳ. Điều này quả thật là sự sỉ nhục to lớn đối với y. Sớm biết như thế, trước đó đáng lẽ phải trực tiếp giết chết Lục Tiểu Thiên đương trường. Nhưng không ai ngờ tới tên tiểu tử này lại giảo hoạt như vậy, vịt nấu chín rồi mà còn để bay đi mất.

Ngực Lục Tiểu Thiên đã bị trúng một kiếm của y, tuy rằng phòng ngự pháp khí hắn mặc trên người không đơn giản, có thể ngăn cản một kiếm đó. Nhưng khí tức pháp lực của phi kiếm và cả lực xung kích chấn động đó lại không thể ngăn cản được. Ngực gặp phải trọng kích như vậy, theo lý mà nói tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuyệt đối không thể nào may mắn sống sốt. Nhưng một đường đuổi giết tới đây, Lục Tiểu Thiên lại mang cho y quá nhiều việc ngoài ý muốn. Hiện tại bản thân Chu Thông cũng có chút không xác định một kiếm vừa rồi kia liệu có thể chân chính giết chết được Lục Tiểu Thiên hay không.

Trong nháy mắt, một người một thú trên truyền tống trận đã biến mất không thấy.

Nhìn cái truyền tống trận trước mắt, sắc mặt Chu Thông một mảnh âm trầm bất định. Y cũng muốn truyền tống đuổi theo qua đó, nhưng thân là một tu sĩ Kim Đan kỳ, y tự nhiên có thể nhìn ra được nơi này không đơn giản. Cái truyền tống trận này đã tồn tại rất lâu rồi, cũng không biết rốt cuộc sẽ truyền tống đi tới nơi nào. Nếu như là vùng đất hung hiểm nào đó, cho dù y là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể đảm bảo bản thân chắc chắn sẽ sống sót. Hơn nữa cái truyền tống trận này nhìn qua có vẻ chỉ là đơn hướng, có khác biệt rất lớn với những truyền tống trận mà y gặp qua.

"Trước tiên đi tìm một số kẻ tu sĩ thấp tới thử một chút. Nếu như có thể truyền tống trở về, ta lại tiến vào xem sao." Chốc lát sau, Chu Thông đã có quyết định, thân hình lóe lên liền ra khỏi địa cung.
Bình Luận (0)
Comment