Chương 524: Tự làm tự chịu
Chương 524: Tự làm tự chịu
Từ sau khi lão và nhi tử bị bức tiến vào trong truyền tống trận chạy tới nơi này, không bao lâu liền bị bắt làm quáng nô. Nhi tử bị giày vò gần sáu bảy năm, không chịu nổi tháng ngày bi thảm vô biên dài đăng đẳng này, nên bệnh nặng chết đi. Còn lão cắn răng kiên trì tới hiện tại, muốn có một ngày thoát khốn rời khỏi này, nhưng lại nhìn không thấy một tia hy vọng. Mắt thấy đã tới mức độ dầu hết đèn tắt, không nghĩ tới kẻ hại phụ tử hai người lão tới nơi này nhận hết mọi thống khổ không ngờ cũng tiến vào nơi đây, còn bị bắt làm quáng nô. Thật là thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Trên mặt Ông Chi Hàn tràn đầy thần sắc báo thù, nhưng lão lại không hề nghĩ tới ngày đó nếu không phải lão tính kế Lục Tiểu Thiên trước, cũng sẽ không rơi vào trong kết cục bị thương như vậy.
Ông Chi Hàn cũng không hề nhắc tới việc Lục Tiểu Thiên biết luyện đan. Bởi vì lão biết một khi đám giám công này biết Lục Tiểu Thiên biết luyện đan, khẳng định sẽ lưu lại tính mạng của hắn. Dù sao một Luyện Đan Sư ở nơi nào cũng đều được hoan nghênh vô cùng.
Nhìn thấy giám công bốn phía đều kiêng kị và tham lam vây lấy, trên mặt Lục Tiểu Thiên hiện lên một tia thần sắc quỷ dị.
"Mau giao pháp khí trên người ngươi ra đây." Trong đó có một tên giám công to lớn thô kệch lớn tiếng hét lên.
"Nơi này là địa bàn của Huyết Hồ lão tổ, đừng nói ngươi là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đến cái rắm cũng không dám thả."
"Đồ vật trên người ta sớm đã bị người khác cướp đoạt hết khi bỏ trốn từ trong truyền tống trận tới nơi này. Hơn nữa trước đó còn bị bắt làm quáng nô, mấy vị giám công đại nhân cho rằng trong túi trữ vật của tại hạ còn có đồ vật nào sao?" Lục Tiểu Thiên cười khổ xuôi tay, sau đó đưa một cái túi trữ vật trông đã cũ nát trên người ra, mặc cho mấy vị giám công kiểm tra.
"Đúng a, lão gia hỏa này, suýt tí nữa bị lão gia hỏa này gạt rồi." Đám người thanh niên mặt ngựa phản ứng qua lại, lập tức cả đám trở nên tức giận. Cỗ nộ ý đó tự nhiên là toàn bộ chuyển dời lên người Ông Chi Hàn.
"Giám công đại nhân, oan uổng, oan uổng a. Tên tiểu tử này rất là giảo hoạt, trên người nhất định có thứ tốt, hoặc là giấu ở địa phương nào khác." Gương mặt Ông Chi Hàn kinh hoảng kêu lớn.
"Lão tiểu tử ngươi, mới là cái kẻ giảo hoạt chân chính!" Tên giám công to lớn thô kệch kia không nhẫn nại bắt lấy bờ vai của Ông Chi Hàn, dùng sức bóp chặt. Xương vai của Ông Chi Hàn liền truyền ra tiếng đứt giãy răng rắc.
Ông Chi Hàn kêu thảm giống như một con gà con bị bóp chặt, sau đó trực tiếp bị ném vào trong cái ao màu trắng kia. Trong tiếng kêu thê lương, thân thể Ông Chi Hàn trực tiếp hòa làm một thể với cái ao kia.
"Không có chuyện của ngươi nữa, mau mau đi làm việc đi." Mấy tên giám công mất hứng xua xua tay, bảo Lục Tiểu Thiên đi làm việc.
Tự làm tự chịu, Lục Tiểu Thiên cười lạnh, thu hồi lại ánh mắt từ trong cái ao màu trắng, thuận theo đường núi đi xuống dưới.
Đi đi lại lại mấy vòng, sau khi nhớ rõ vị trí của mấy vị đốc công Trúc Cơ kỳ, Lục Tiểu Thiên cũng không hề lưu lại chỗ này. Với thực lực của hắn, muốn đi ra khỏi đội ngũ quáng nô trong mỏ quáng này tự nhiên là cực kỳ dễ dàng.
Lục Tiểu Thiên cũng không quay về sơn động vốn có. Sau khi phát hiện nơi này có tu sĩ Kim Đan kỳ tọa trấn, hắn cũng không còn xông loạn khắp nơi. Hơn nữa hiện tại thương thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Tuy rằng lần này lẫn vào trong nhóm quáng nô cũng không có được quá nhiều tin tức hữu dụng, cũng không tìm hiểu rõ được tình cảnh hiện tại của bản thân. Bất quá trước khi thương thế hoàn toàn khôi phục, Lục Tiểu Thiên tạm thời cũng không gấp.
Nơi sơn động ban đầu vốn cũng không quá bí ẩn, Lục Tiểu Thiên tìm kiếm cẩn thận ở xung quanh một lúc, lại ở dưới một khu sườn đồi có cỏ dài mọc thật dày cùng với những sợi thanh đằng đan xen định mở ra một cái động phủ cỡ nhỏ.
Chỉ là mới đào được một nửa, sau lưng lại truyền đến một tiếng kinh hô, sau đó phát ra một tiếng cười quái dị.
Lục Tiểu Thiên giật mình, cho dù là ở phía sau nhưng hắn thời khắc nào cũng đều luôn chú ý tới, không nghĩ tới vẫn có người có thể tiếp cận gần như vậy mà hắn cũng chưa phát giác ra. Có thể dễ dàng giấu giếm khỏi tai mắt hắn, tự nhiên cũng chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có cái khả năng này. Nghĩ tới điều này, Lục Tiểu Thiên không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
"Thì ra là tiểu tử ngươi, không nghĩ tới ngươi cũng chạy tới nơi này." Người phía sau lại lên tiếng, giọng nói vô cùng khàn khàn, âm thanh đó giống như vang vọng từ trong khe nứt nào đó giữa hai khe đá. Lục Tiểu Thiên đột ngột quay người lại, mới phát hiện kẻ trước mắt này không ngờ lại không phải người, phải nói là một pho tượng đá.
Cái pho tượng đá này hắn chỉ gặp qua một lần trong cái động quật ở dưới đáy Tịch Tinh Hồ kia, đối phương cũng đã nhận ra hắn, lẽ nào là cái đầu bằng đá kia?
"Ngươi không phải ở dưới đáy Tịch Tinh Hồ sao, vì sao cũng đi tới cái nơi quỷ quái này?" Lục Tiểu Thiên lạnh lùng hỏi. Lúc này trong lòng Lục Tiểu Thiên đã dâng lên một trận sóng gió kinh thiên.
Hắn chỉ nghe nói qua nguyên thần có thể sống nương nhờ vào cơ thể người khác để đoạt xá, nhưng chưa từng nghe nói qua nguyên thần có thể sống được bên trong tượng đá. Trước mắt chính là một pho tượng đá không có một tia huyết nhục, đối phương lại làm được như thế nào vậy?
"Ngươi không ngờ cũng nhận ra ta sao?" Biểu tình của tượng đá tự nhiên là không hề biến động, bất quá trong giọng nói của đối phương rõ ràng có vài phần kinh ngạc.
"Dạng tượng đá như ngươi, ta cả đời này cũng chỉ gặp qua một lần, làm sao nhận không ra được. Thế nào, hiện tại muốn tìm ta báo thù sao?"
Lục Tiểu Thiên thần thức vừa động, Liệt Địa đao đã xuất hiện trên tay. Cái tượng đá này có chút đáng sợ, sợ rằng chí ít cũng là cường giả cấp Kim Đan kỳ. Bất quá cho dù đối phương có mạnh hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết.
"Ta còn phải cảm tạ vụ nổ kia của ngươi, nhờ nó mà ta mới có thể thoát khỏi cái đáy Tịch Tinh Hồ đó. Ngươi và ta không chỉ không có thù, cũng coi như là không đánh không quen biết. Thế nào, xem bộ dạng ngươi có lẽ là mới tới nơi này phải không." Tượng đá đó cười nói.
"Phải thì như thế nào?" Lục Tiểu Thiên thu lại Liệt Địa đao, tạm thời coi như thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không đánh nhau là được, bất kẻ đối phương có tâm tư gì, hắn tự nhiên cẩn thận phòng bị là được.
"Có muốn biết ngươi hiện tại đang ở nơi nào không?" Tượng đá tiếp tục hỏi.
"Xin lắng tai nghe."
"Ngươi đúng là không khách khí, thôi vậy, nơi này không phải là địa phương để nói chuyện, tới địa phương ta ẩn thân đi." Tượng đá xoay người bước đi.
Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn đi theo tượng đá này rồi nói sau. Pho tượng đá này trông như cũng biết được không ít thứ, hắn mới tới nơi này, xác thực cần phải làm rõ tình cảnh hiện tại của bản thân, còn có một số uy hiếp ở xung quanh phải đối mặt. Pho tượng đá này có thể lặng yên tới gần hắn như vậy, hiển nhiên là thực lực cũng ở phía trên hắn. Hơn nữa loại bản lĩnh lấy tượng đá làm thân thể, Lục Tiểu Thiên quả thực chưa từng nghe nói qua. Đã thực lực của đối phương đã vượt qua Trúc Cơ kỳ, nếu như muốn động thủ, hắn đi hay không đi địa bàn của đối phương, kỳ thật khác biệt cũng không lớn.
Đã như vậy chi bằng dứt khoát một chút.
Thấy Lục Tiểu Thiên làm việc thẳng thắn dứt khoát như vậy, tượng đá cũng có chút kinh ngạc. Bất quá y cũng chứng kiến qua tâm kế và đảm lượng của Lục Tiểu Thiên, cũng không hề cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn.
Hai người đi tới một con suối, nơi ẩn thân của tượng đá này chính là đáy suối sâu tới mấy trượng, bên dưới có một cái hang động được giấu kín.
Khi tiến vào trong hang động, Lục Tiểu Thiên nhịn không được oán thầm, phỏng chừng là ở dưới đáy Tịch Tinh Hồ quá lâu, ngay cả tìm nơi ẩn thân cũng gần giống y như vậy. Bất quá cũng không thể không thừa nhận, nơi này xác thực cực kỳ bí ẩn.