Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 559 - Chương 559: Lôi Kiếp Của Lục Tiểu Thiên 2

Chương 559: Lôi kiếp của Lục Tiểu Thiên 2 Chương 559: Lôi kiếp của Lục Tiểu Thiên 2

Rắc rắc, rắc rắc, một tràng âm thanh đứt gãy liên tục vang lên. Những phi đao mà Lục Tiểu Thiên hao phí không ít tâm lực để luyện chế lúc này lại giống như đồ sành sứ liên tục vỡ vụn. Lôi kiếp giáng xuống quá nhanh, thậm chí Địa Sát Đao Trận mà Lục Tiểu Thiên bố trí cũng không có bao nhiêu thời gian để phản ứng, để vận chuyển hình thành từng tầng phòng ngự.

Lôi kiếp theo sát phía sau cũng trong thời gian ngắn liên tục giáng xuống, khiến Lục Tiểu Thiên cơ hồ không có chút thời gian phản ứng nào.

Lục Tiểu Thiên rút Liệt Địa đao ra, mấy đạo đao khí sắc bén phá không chém lên, đánh tan những đợt lôi kiếp giáng xuống đỉnh đầu.

Đao khí và lôi kiếp va chạm với nhau gây ra tiếng nổ vang lên không ngừng trên không trung. Bất quá tốc độ của lôi kiếp chung quy cũng quá nhanh, ngay cả Lục Tiểu Thiên nhất thời cũng không thể nào đánh tan hết toàn bộ.

Ầm ầm...

Lục Tiểu Thiên đưa tay đánh ra một quyền, quyền lực mạnh mẽ lại một lần nữa đánh tan hai đạo lôi kiếp, nhưng trước ngực và đùi của Lục Tiểu Thiên vẫn lần lượt bị hai đạo lôi kiếp khác đánh trúng. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng chín bình thường đối mặt với lôi kích như vậy không chết cũng bị thương không nhẹ. Lục Tiểu Thiên bị hai đạo lôi kiếp đánh trung, thân thể cũng như gặp phải trọng kích, ngã ngược bay về sau. Lực lượng lôi điện cường hoành đó thông qua Hỏa Giao lân giáp tác dụng lên thân thể Lục Tiểu Thiên, khiến cả người hắn đều co quắp lại trên mặt đất.

Tiếp sau đó lại có hai đạo lôi kiếp khác đánh trúng thân thể, Lục Tiểu Thiên không ngừng lăn lộn dưới mặt đất, những nơi thân thể hắn lăn qua đều lưu lại từng vết máu rõ rệt.

Từng mảng sấm chớp vang dội bên trong lôi vân trên bầu trời, lại giáng xuống lôi kiếp thô to như thùng nước, từng đợt nối tiếp từng đợt.

Lúc này trạng thái của Lục Tiểu Thiên trông vô cùng chật vật, nhưng đám phi đao bị đánh cho bay tán loạn chưa kịp hình thành tầng phòng ngự kia, lúc này lại lần nữa tập trung lại, bày ra một đạo trận pháp phòng ngự tương đối nghiêm ngặt, nghênh đón lôi kiếp vẫn không ngừng giáng xuống. Đây chính là chỗ tốt mà Lục Tiểu Thiên tế luyện bộ đao trận này, Địa Sát Đao Trận. Cho dù pháp khí tạo thành trận pháp bị hủy đi một nửa, số pháp khí phi đao còn lại cũng có thể tổ thành tiểu Địa Sát Đao Trận, uy lực tự nhiên là có chút chênh lệch với bảy mươi hai thanh phi đao hoàn chỉnh. Bất quá lúc này lại có thể giúp cho Lục Tiểu Thiên có được một chút thời gian, lão thiên đã không cho hắn cơ hội thở dốc để khôi phục sức lực, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.

Lục Tiểu Thiên khó khăn gian nan lần nữa phục dụng Hồi Thiên đan, đồng thời Liệt Địa đao trong tay không ngừng chém ra từng đạo đao mang, đồng thời còn dùng thần thức khống chế tiểu Địa Sát Đao Trận ngăn cản lôi kiếp. Đao mang cũng không ngừng đánh tan một bộ phận lôi kiếp trong đó. Trải qua hai lần bị lôi kiếp đánh trúng, Lục Tiểu Thiên lúc này cũng coi như có chút kinh nghiệm, dùng pháp khí kết hợp với trận pháp, đan xen lẫn nhau, hắn có thể tranh thủ được càng nhiều thời gian hơn.

Vừa rồi tuy rằng liên tiếp bị lôi kiếp đánh trúng mấy lần, thân thể cũng liên tục thụ thương, nhưng lực lượng lôi điện tựa hồ cũng đang tẩy lễ pháp lực trong cơ thể hắn. Sau khi trải qua lực lượng lôi điện tẩy lễ, pháp lực của hắn càng thêm tinh thuần và ngưng luyện hơn. Nguyên thần sau khi trải qua cảm giác tê dại do lực lượng lôi điện gây nên, cũng biến trở nên cường đại hơn, cảm ứng đối với hoàn cảnh xung quanh cũng trở nên rõ ràng và xa hơn trước nhiều.

Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia dị sắc, xem ra ngăn cản toàn bộ lôi kiếp cũng không hẳn hoàn toàn là chuyện tốt, không trải qua giông bão, làm sao có thể thấy cầu vòng? Chỉ là lực sát thương của lôi kiếp cũng đồng dạng vô cùng đáng sợ, một khi vượt qua cực hạn của thân thể, liền sẽ giống như Chu Tiểu Thúy và những tu sĩ độ kiếp thất bại khác, hình thần câu diệt. Nguyên thần dưới lực lượng lôi điện dày đặc như vậy căn bản không có cơ hội nào để chạy thoát.

Trên thực tế khi Lục Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn lôi vân trên bầu trời, trong lòng cũng nhịn không được mà cười khổ. Sợ rằng hắn không cần cố ý để lôi kiếp đánh lên người, có thể vượt qua được kim đan lôi kiếp này hay không, hắn còn chưa có nắm chắc.

Lục Tiểu Thiên từ nhỏ đã có một trái tim quật cường, nếu như hắn dễ dàng khuất phục như vậy, căn bản sẽ không thể nào sống sót tới ngày hôm nay. Nhìn lôi vân trên bầu trời vẫn cường đại không giảm, ánh mắt Lục Tiểu Thiên càng trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Trời không cứu mình thì mình tự cứu, hắn có thể đi tới ngày hôm nay, tuy rằng cũng có chút vận khí, nhưng càng nhiều hơn là do chính bản thân hắn nỗ lực. Lôi kiếp trước mắt cũng là như thế, khi mà hắn không còn đường nào có thể đi, thì cứ đạp bằng mọi thứ mà tự mở ra một con đường cho chính mình.

"Tiểu Địa Sát Đao Trận, lên!" hai tay Lục Tiểu Thiên chỉ thẳng lên trời, ba mươi sáu thanh phi đao hướng thẳng lên không trung, từng đạo đao quang sáng chói khiến mọi người muốn lóa cả mắt, tán phát ra từng hồi đao ngâm, bay thẳng lên trời nghênh đón lôi kiếp đang giáng xuống.

Tiếng nổ vang lên không ngừng trên không trung, thỉnh thoảng cũng có lôi kiếp xuyên qua khe hở giữa các thanh phi đao giáng xuống, có cái bị Lục Tiểu Thiên dùng Liệt Địa đao đánh tan, có cái lại đánh thẳng lên người hắn.

Một đạo tiếp một đạo, sấm sét vang dội, lúc đầu tu sĩ ở mấy đỉnh núi phụ cận còn có chút hả hê cười trên nỗi đau người khác, nhưng tiếng sấm chớp không ngừng nổ vang, khiến cho đám tu sĩ chỉ dám từ xa đứng nhìn về nơi này, vẻ mặt chỉ còn lại nỗi sợ hãi không thôi. Động tĩnh ở bên này khiến bọn họ cảm giác giống như có mấy tu sĩ cùng nhau độ kiếp. Lôi kiếp đó vốn phải kết thúc rồi, lúc này lại tựa hồ nhìn không thấy điểm kết thúc. Dưới lôi kiếp kịch liệt như vậy, còn có tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào có khả năng may mắn sống sót? Bọn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, có kẻ còn từng quan sát tu sĩ khác độ kiếp, nhưng lại chưa từng nhìn thấy một màn kinh người trước mắt.

Lúc này Lục Tiểu Thiên cũng xác thực đã tới tình trạng cực kỳ chật vật.

Tiểu Địa Sát Đao Trận còn lại cũng bị lôi kiếp phá hủy, ngay cả Hỏa Giao lân giáp, dưới lượng lớn lôi kiếp, cũng bị đánh rớt mấy khối lân phiến, phòng ngự bị hao tổn không ít. Nhưng lôi vân trên trời vẫn ép cho người ta nghẹt thở.

Thân thể Lục Tiểu Thiên bị lôi điện thô to lần nữa đánh trúng ngực, cả người hắn tê dại lần nữa bị đánh bay.

"Thất Tinh kiếm Trận!" Lục Tiểu Thiên phun máu bay ngược ra sau, đồng thời hai mắt hắn cũng quật cường nhìn lôi vân đè nén trên đỉnh đầu. Một khắc này, ánh mắt của Lục Tiểu Thiên còn sắc bén hơn cả đao khí của Liệt Địa đao.

Lôi điện thô to chiếu sáng cả đỉnh núi mà Lục Tiểu Thiên đang đứng, cùng với lôi vân đang đè ép, còn có một mảng lôi vân đen kịt ở xung quanh hình thành sự đối lập vô cùng rõ rệch. Đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở xa quan sát thậm chí chỉ có thể nhìn thấy trong điên xà bay múa kia có một thân ảnh đơn bạc quật cường và cao ngạo đang cố gắng kháng cự lại, tựa hồ có thể bị chôn vùi dưới lôi kiếp cuồng bạo đó bất cứ lúc nào. Thậm chí đám người này nếu như nhìn hơi lâu một chút, còn bị lĩnh lực do lôi kiếp hình thành làm cho choáng váng đầu óc. Tới lúc này, trong lòng những người này chỉ còn sót lại nỗi sợ hãi không thôi, trong lĩnh vực lôi kiếp cường đại như vậy, còn có người có thể sống sót sao?

Một chốc lát mà thôi, đám tu sĩ đang ở xa quan sát lôi kiếp lại cảm giác giống như đã trải qua mấy năm thời gian. Thậm chí khi khu vực trung tâm lôi kiếp bị lôi điện chiếu sáng đang từ từ tan đi, đám người này vẫn còn đắm chìm vào trong sự rung động mà lôi kiếp này mang lại.

Lúc này đỉnh núi mà Lục Tiểu Thiên đang đứng, mắt thường đã không thể nào nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, bốn phía chỉ có lượng lớn tro bụi bốc lên, và những luồng điện quang thỉnh thoảng lóe lên.

Một tiếng hú dài vang lên trong khu vực khói bụi mịt mù này, tiếng hú đánh tan toàn bộ khói bụi và lực lượng lôi điện xung quanh, để lộ ra một thanh niên toàn thân cháy đen, trên người tràn đầy vết máu, da tróc thịt bong, lân giáp tróc rơi ra từng mảnh, y phục rách rới tả tơi, nhưng một đầu tóc bạc tung bay, thanh kim đao trong tay bị tổn hại chỉ thẳng lên trời cao.

Tiếng hú đó chấn động khắp nơi, phát tiết ra một cỗ ý chí bất khuất, bất cam, bất phục.
Bình Luận (0)
Comment