Chương 585: Bị ngăn cản
Chương 585: Bị ngăn cản
"An bài ta gặp Lưu Kính Xuyên một lần đi." Lục Tiểu Thiên nghe vậy gật đầu.
"Tiền bối phải chăng đã có sách lược vẹn toàn? Lưu Kính Xuyên Kia cẩn thận dị thường. Hơn nữa năm năm qua, tựa hồ công lực đã có tinh tiến. Vãn bối cũng không biết cụ thể đã đến trình độ nào? Vãn bối nơi này có một kiện pháp y che giấu công pháp khí tức ba động trên thân, tiền bối phải chăng trước tiên nên ở lại Linh Âm Phường một đoạn thời gian, thăm dò rõ ràng hư thực của Lưu Kính Xuyên rồi mới xuất thủ?" La Bình Nhi nói.
"Cũng tốt." Lục Tiểu Thiên cũng không phải là một người cuồng vọng tự đại. Mặc dù biết Lưu Kính Xuyên kia đã kết đan gần chín mươi năm, bất quá thiên phú tu luyện mỗi người cũng không giống nhau, cực ít người có tư chất có thể từ Kim Đan sơ kỳ liên tiếp đột phá đến Kim Đan hậu kỳ. Lục Tiểu Thiên tự thấy với thực lực của hắn lúc này, lại thêm Bát Quái Tỏa Yêu Trận, đối phó một tu sĩ Kim Đan trung kỳ vấn đề cũng không lớn, nhưng tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thì hắn còn chưa phải đối thủ, tu vi chênh lệch quá lớn, không phải một bộ trận pháp có thể bù đắp được.
La Bình Nhi lấy ra một cái hộp gấm, bên trong một kiện bảo y trong suốt mỏng như cánh ve. Lục Tiểu Thiên không ngờ cũng vô pháp cảm nhận được ba động pháp lực trên đó, trên mặt không khỏi có chút dị sắc, chính hắn cũng tu luyện Liễm Tức thuật, vốn cũng không cần cái bảo y này, chỉ bất quá đối phương đã đưa tới cửa, hắn cũng không có đạo lý cự tuyệt.
"Cái Tiệt Tàm Bảo Y này cũng là gia phụ truyền thừa xuống, vãn bối cũng một mực đang sử dụng, bất quá vì trừ khử cái tên ác nhân Lưu Kính Xuyên này, lần này cũng chỉ có thể lấy ra cho tiền bối." La Bình Nhi vẻ mặt không nỡ nói.
"Ta sẽ hết sức giúp ngươi trừ bỏ người này, bất quá một khi tình huống có biến, vượt ra khỏi phạm vi ta có thể tiếp nhận, ngươi cũng nên vì bản thân mà lưu lại đường lui. Ngoài ra, quẫn cảnh của Linh Âm Phường các ngươi chính là ở chỗ không có tu sĩ cấp cao tọa trấn, nếu như ngươi không đột phá đến Kim Đan kỳ, cho dù vượt qua được quẫn cảnh trước mắt, sau này cũng sẽ còn gặp phải tình huống tương tự, thậm chí khó khăn càng lớn lớn. Nhờ người ngoài, chẳng qua là chỉ kế sách tạm thời mà thôi." Sau khi nhận lấy bảo y của đối phương, Lục Tiểu Thiên nói vài câu khuyên bảo.
"Tiền bối nói rất có lý, vãn bối xin thụ giáo."
La Bình Nhi nghe được khẽ giật mình, mấy năm gần đây, nàng xác thực bỏ không ít tâm tư cho Linh Âm Phường, đến mức việc tu luyện cũng không bị ảnh hưởng. Lời nói của Lục Tiểu Thiên mặc dù không quá dễ nghe, bất quá lại đang nói trúng tim đen đánh trúng chỗ yếu hại. Trong lòng đối Lục Tiểu Thiên không khỏi tin phục thêm mấy phần.
"Mấy năm này Lưu Kính Xuyên ở Linh Âm Phường sắp xếp quá nhiều thân tín trong đó, mạo muội an bài tiền bối vào trong Linh Âm Phường, chỉ sợ sẽ gây ra sự hoài nghi cho Lưu Kính Xuyên, tạm thời liền ủy khuất tiền bối một chút đi theo vãn bối bên người, như thế nào, trên danh nghĩa là chức vụ hộ vệ." La Bình Nhi nói."Ngày sau vừa hay Lưu Kính Xuyên tìm vãn bối có việc, đến lúc đó liền dẫn theo tiền bối đi quan sát thực hư."
"Có thể, cứ an bài như vậy đi." Lục Tiểu Thiên gật đầu. Hắn tiến vào tiểu viện, mặc Tiệt Tàm Bảo Y lên người, phát hiện khí tức trên thân quả nhiên đã bị che lấp vô cùng hoàn mỹ. Trước kia khi vận dụng Liễm Tức thuật, ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cũng khó có thể chân chính nhìn ra hư thực của hắn, hiện tại còn thêm hoàn mỹ hơn nữa.
Song phương lại thương nghị chi tiết mọt phen, Lục Tiểu Thiên sau đó đi theo La Bình Nhi rời đi.
Mấy ngày sau, Lục Tiểu Thiên theo sau La Bình Nhi đi vào tổng đàn Linh Âm Phường. Linh Âm Phường và Ngân Đao Bang đã chia hòn đảo nhỏ này ra làm hai. Mặc dù ngẫu nhiên cũng có tán tu đi ngang qua, nhưng dù sao cũng không nhiều. Linh Âm Phường chiếm diện tích không nhỏ, bên ngoài tổng đàn, đã có tu sĩ Trúc Cơ kỳ, và một số tu sĩ Luyện Khí kỳ đóng giữ.
"Dừng lại! Lưu trưởng lão có lệnh, tất cả người tiến vào tổng đàn, nhất định phải tiếp nhận kiểm tra." Dẫn đầu là một người tu sĩ trung niên mặc giáp vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Ngay cả ta là phường chủ cũng phải kiểm tra sao?" La Bình Nhi tức giận không nhẹ nói.
"Phường chủ tự nhiên là không cần, bất quá từ phường chủ trở xuống, cũng không thể ngoại lệ." Trung niên mặc giáp âm thanh lạnh lùng nói, tựa hồ cũng không để La Bình Nhi vào trong mắt.
"Rất tốt, xem ra các ngươi càng ngày càng không để vị phường chủ như ta đây vào trong mắt, ngay cả người của ta cũng muốn kiểm tra." La Bình Nhi tức giận đến gương mặt xinh đẹp cũng trắng bệch.
"Tại hạ Ngân Đao Bang Trương Quảng, đặc biệt đến đây bái kiến Lưu Đại trưởng lão!" Lúc này bên ngoài tổng đàn, một lão giả áo xám có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ lớn tiếng nói.
"U, nguyên lai là La phường chủ, thật sự là hạnh ngộ hạnh ngộ."
Lão giả áo xám của Ngân Đao Bang vừa nhìn thấy La Bình Nhi thì có mấy phần ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá để ở trong lòng. Trong giọng nói cũng không có quá nhiều ý tôn kính.
"Lục tiền bối, nên làm gì bây giờ?" La Bình Nhi mặc dù tức giận vô cùng, bất quá lúc này còn chưa nên mất đi lý trí.
"Mấy người bên cạnh ngươi, chẳng lẽ xử lý một tên thủ vệ cũng không được sao, vả miệng tên đó." Lục Tiểu Thiên nói. Mặc dù hắn một mực ôm suy nghĩ làm việc điệu thấp, bất quá Ngân Diệp Phật Đồng ở trong tay Lưu Kính Xuyên, hai người đã không còn khả năng có thể hoà giải, chung quy sẽ tránh không được một trận chiến. Nếu đối phương một lòng muốn kiểm tra túi linh thú, túi trữ vật, chẳng lẽ hắn sẽ để mặc cho người ta kiểm tra? Đã như vậy, còn không bằng tỏ ra cứng rắn mạnh mẽ khiến cho đối phương e ngại.
"Vậy thì còn không đến mức như thế, vãn bối mặc dù lưu lạc không còn thực quyền, nhưng cũng không phải một tên thủ vệ có thể tùy tiện khinh thị." Sau khi Lục Tiểu Thiên mở lời, trong lòng La Bình Nhi bỗng nhiên có thêm lực lượng, lạnh giọng nhìn tên trung niên mặc giáp. "Ngay cả Lưu trưởng lão vẫn còn khách khí với bản phường chủ, một tên thủ vệ nho nhỏ như ngươi thì có bản lĩnh gì, không ngờ lại dám miệt thị bản phường chủ, bắt lại cho ta!"
La Bình Nhi ra lệnh một tiếng, trong mắt hai nữ tử trung niên đi theo phía sau nàng liền lóe lên một tia sầu lo, bất quá cũng không hề chần chờ, trực tiếp tế ra binh khí trấn áp về phía tên trung niên mặc giáp.
Trung niên mặc giáp muốn phản kháng, một sợi dây thừng đã lặng yên từ trong tay một nữ tu trẻ tuổi khác bắn ra, cuốn lấy cổ chân, ba đối một, tu sĩ khác còn chưa kịp phản ứng, trung niên này đã bị trực tiếp bị trấn áp.
Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên vẻ khác lạ, hơn mười người sau lưng La Bình Nhi, động thủ chỉ có ba người, không chỉ tu vi trong Trúc Cơ kỳ rất là không tệ, hơn nữa thuật hợp kích của ba người lại rất tinh xảo. Ngay cả hắn khi còn ở Trúc Cơ kỳ, nếu như không sử dụng Băng Phách Huyền Âm, muốn trấn áp được ba người này chỉ sợ cũng phải phí chút sức lực.
Lúc này càng có nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ từ trong tổng đàn đi ra, sắc mặt bất thiện nhìn La Bình Nhi trước mắt, bên trong có không ít người đều là thành viên cũ của Linh Âm Phường trước kia, bất quá cũng có một số tu sĩ Trúc Cơ kỳ là Lưu Kính Xuyên sau này đưa vào, không hề coi La Bình Nhi ra gì.
"Phường chủ vô cớ trấn áp người của đại trưởng lão, như vậy có để đại trưởng lão trong mắt hay không?" Lúc này một tên mập mạp béo tròn giống như là quản gia, tay vuốt ve bộ râu cá trê đi tới trước mọi người nói, bộ dạng nghiễm nhiên như là chủ nhân nơi này, sau đó lại chắp tay chào hỏi người của Ngân Đao Bang. "Nguyên lai là Trương huynh, một chút việc nhà trong phường đã để Trương chấp sự chê cười rồi."
"Là Trương mỗ mạo muội đi đến mới phải." Trương Quảng khiêm tốn cười một tiếng, thối lui qua một bên nói, "Đã hôm nay quý phường có việc, Trương mỗ ngày khác lại trở lại."
"Không sao, một chút chuyện nhỏ, Trương huynh chờ một lát, đợi ta xử lý việc này thỏa đáng lại cung nghênh Trương huynh đi vào." Tên mập mạp vuốt bộ râu cá trê khẽ cười nói. Ánh mắt quét về phía mấy nữ tu đã động thủ nói: "Quả nhiên là một đám nữ nhân vô tri, một điểm quy củ cũng không biết, phường chủ tuổi trẻ khí thịnh, các ngươi làm hạ nhân phải biết khuyên bảo nhiều hơn, làm sao có thể hùa theo làm loạn."
Nói xong, tên mập mạp có vẻ quản gia đó liếc nhìn về phía hai hàng hộ vệ sớm đã ngây dại nói: "Thất thần làm gì, thân phận phường chủ tôn quý, nhưng hạ nhân không hiểu chuyện, thì vẫn phải giáo huấn, trói lại hết những kẻ đã động thủ cho ta!"