Chương 587: Chén sứ đen trắng
Chương 587: Chén sứ đen trắng
Hơn nữa La Bình Nhi đã mời phải loại người hai mặt như Lưu Kính Xuyên này, tên tu sĩ Kim Đan kỳ trẻ tuổi kia làm sao lại không thể tạo phản lần nữa? Ngoại trừ người chí thân, sinh tử chi giao ra, ngay cả một số thân bằng quyến thuộc xuất hiện loại việc phản bội này cũng là sự tình vô cùng bình thường.
Bất quá rất nhanh, La Bình Nhi liền nghe được một câu khiến cho lòng nàng như nở hoa.
"Nhận ủy thác của người ta, sẽ hết lòng vì việc của họ. Nếu như ngươi có thể sống sót từ trong trận pháp của ta, thì hãy lại bàn điều kiện với ta đi." Lục Tiểu Thiên lạnh nhạt nói, tay trái vươn ra khẽ ấn một cái.
Hai đầu Âm Dương Ngư hình thể to gần trượng thoáng hiện lên bên trong các đại trận môn của Bát Quái Tỏa Yêu Trận, hành tung phiêu hốt bất định.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đã như vậy, ta liền đấu với người, xem thủ đoạn của ngươi phải chăng có kiên cường như mồm mép vậy hay không." Lưu Kính Xuyên lập tức tức giận, hai tay chà xát vào nhau, một cặp chén sứ hai màu đen trắng lăng không xuất hiện, lượn lờ quanh tay khẽ vang lên âm thanh, khí thế trên đó truyền đến khiến cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ xung quanh đại kinh thất sắc.
Cặp chén sứ đen trắng kia lúc khai lúc hợp, bao phủ Lưu Kính Xuyên ở bên trong, nghiêm ngặt chặt chẽ. Cặp chén sứ đen trắng cấp tốc xoay tròn, giống như một con phi điệp vậy, tùy thời sẵn sàng tăng tốc lao tới bất cứ lúc nào.
Trên mặt Lục Tiểu Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, may mắn hắn lựa chọn luyện chế gần như hoàn hảo Bát Quái Tỏa Yêu Trận rồi mới đến, nếu không chỉ nhìn khí thế đối phương xuất thủ, cho dù hắn và Đế Khôn liên thủ, cũng chưa chắc có thể lưu lại được người này.
Mặc dù ở trong trận pháp, Lục Tiểu Thiên cũng không dám chủ quan chút nào, trực tiếp lấy ra Liệt Địa Đao, tế ra Thú Hồn Chiến Châu, nuốt vào một viên nguyên thần tinh phách của Yêu Nham Mãng. Bao lâu nay, hắn đã nuốt vào không ít nguyên thần tinh phách, phát hiện chỉ có nuốt nguyên thần tinh phách của loài Giao, Xà, Mãng mới có khả năng phát huy ra uy lực lớn nhất, có thể dung hợp tốt hơn với Thái Hạo Chiến Thể, vô danh Xà hình công pháp mà hắn tu luyện.
Mà những nguyên thần tinh phách khác thì kém một chút, không thể dung hợp với công pháp mà hắn tu luyện. Vì Ngân Diệp Phật Đồng trong truyền thuyết, Lục Tiểu Thiên lúc này ngoại trừ còn chưa gọi Đế Khôn ra, đã không còn mảy may giữ lại thứ gì.
Cặp chén sứ đen trắng đang bao phủ Lưu Kính Xuyên xoay tròn một trận, sau đó bắn ra phía ngoài trận pháp muốn dựa vào tốc độ phá trận, tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng đuổi theo không kịp, chỉ sợ ngay cả Đế Khôn, cũng còn chậm hơn không ít. Trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên, tạm thời còn không biết cặp chén sứ đen trắng này phòng ngự như thế nào, không thể dùng lực lượng trận pháp lãng phí vô duyên vô cớ vào những công kích như thế này. Trước tiên kiềm giữ tốc độ của người này xuống rồi nói, nếu không để người này ra khỏi trận, với bản lĩnh của tên Lưu Kính Xuyên này, hắn muốn đuổi theo cũng không phải là chuyện dễ.
"Lục tiền bối, những thứ khác có cần vãn bối ra sức hay không?" La Bình Nhi thấy Lưu Kính Xuyên e ngại trận này như thế còn muốn nhanh chóng phá trận, trong lòng vui mừng đồng thời lần nữa hỏi Lục Tiểu Thiên.
"Không cần, đứng yên ở đấy là được, bọn họ nếu dám vọng động, ta tự sẽ xử lý." Lục Tiểu Thiên lo lắng song phương hỗn loạn cùng một chỗ, ngược lại đảo loạn bố cục của hắn. Hắn mặc dù tùy thời có thể khống chế lực lượng bên trong trận pháp, nhưng khi mấy chục người trong trận này lẫn lộn với nhau, ngược lại sẽ khiến cho hắn khó mà động thủ.
"Vâng, vậy vãn bối cầu chúc tiền bối chiến đấu thắng lợi." La Bình Nhi thở phào nhẹ nhõm, thấy rằng Lục Tiểu Thiên dù đối phó Lưu Kính Xuyên đồng thời thì vẫn còn dư lực.
Lục Tiểu Thiên không chần chờ chút nào đuổi theo Lưu Kính Xuyên được con phi điệp đó mang đi, nhưng vẫn rớt lại sau một đoạn, nhưng trong Bát Quái Tỏa Yêu Trận thứ có tốc độ nhanh nhất không phải là Lưu Kính Xuyên, mà là Âm Dương Ngư trận nhãn của Bát Quái Tỏa Yêu Trận.
Lúc này Âm Dương Ngư đầu đuôi tương liên, biến thành một Thái Cực Đồ hình tròn lớn, mà trận môn Càn Khảm của Bát Quái đều tự mình phát ra một đạo lực lượng, cùng với Âm Dương Ngư hợp thành một đạo đồ án hình Bát Quái hư ảo. bay về phía con phi điệp đó. Đồ án hình Bát Quái đó trông mong mảnh dễ vỡ, đối mặt với con phi điệp càng trở nên yếu nhược không thôi, giống như là một màn nước nhàn nhạt, ngay cả người bình thường khẽ vươn tay là có thể xuyên thủng.
Chỉ là khi cặp chén sứ đen trắng đó khi đụng vào, hư ảnh hình Bát Quái đó bắt đầu bốc lên từng tầng gợn sóng.
Lực lượng của trận pháp không ngừng từ các trận môn truyền lên trên hư ảnh của Bát Quái đồ, hình thành một tầng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được. Cặp chén sứ đen trắng đó đụng vào trong Bát Quái đồ giống như là sa lầy vào trong vũng bùn vậy, tốc độ đột nhiên giảm mạnh.
Lục Tiểu Thiên lúc này phát sau tới trước, Liệt Địa đao trong tay đột nhiên phóng lớn, một đao từ trên cao chém xuống, đánh lên trên con phi điệp đó. Cặp chén sứ đen trắng hình thành phi điệp bị Lục Tiểu Thiên một kích đánh bay, phương hướng xoay chuyển, lại bay một phương khác, tốc độ nhanh hơn Lục Tiểu Thiên nhiều. Nhưng có nhanh hơn nữa thì trong trận pháp này cũng không thể nhanh hơn hư ảnh Bát Quái đồ. Hư ảnh Bát Quái Đồ chỉ khẽ nhoáng lên, liền ngăn cản lại phía trước phi điệp, Lục Tiểu Thiên đuổi sát phía sau, lại đánh ra một kích.
Lực lượng mạnh mẽ của Liệt Địa đao liên tục chém lên trên con phi điệp đó, mỗi một lần đều truyền đến một tiếng nổ lớn. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở bên trong trận đừng nói là chiến đấu với nhau, âm thanh kịch liệt đó đã đủ khiến cho họ hoa đầu chống mặt. Một lần còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, tới sau này chỉ có thể hai tay bị tai lại, sắc mặt thống khổ chịu đựng âm thanh chấn động tới mức khiến bọn họ tựa hồ như sắp phát cuồng.
Đám người La Bình Nhi còn tốt, dù sao lúc này Lục Tiểu Thiên đã chiếm thế thượng phong, cho dù không hề dễ chịu, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Ngược lại bên chỗ tên mập mạp râu cá trễ, còn có một đám thủ hạ Trúc Cơ kỳ của Lưu Kính Xuyên, lúc này đã bị dọa cho sắc mặt không còn chút máu. Một số ít kẻ muốn cử động, thừa dịp đào tẩu, La Bình Nhi nhướng đôi mày liễu, chỉ là còn chưa đợi nàng có động tác gì, một đạo kim sắc đao mang đã bay tới. Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đó đã trực tiếp bị chém thành hai đoạn, nguyên thần của mấy người họ hoảng loạn muốn chạy đi, chỉ là còn chưa chạy được bao xa, thậm chí Lục Tiểu Thiên cũng lười chẳng thèm quan tâm nguyên thần của mấy người đó, thì đã bị không gian bên trong trận pháp diệt sát.
Nhìn thấy một màn trước mắt, La Bình Nhi và mấy thủ hạ thân tín trong lòng càng thêm sảng khoái. Còn đám người tu sĩ râu cá trê lúc này đã đầu đầy mồ hôi, tay chân luống cuống đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm sao mới tốt, về phần người bên ngoài trận, bởi vì bị trận pháp bao phủ, cũng không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sau gần hai mươi lần, phi điệp do cặp chén sứ trắng đen đó hình thành bị Lục Tiểu Thiên liên tục công kích, cuối cùng đã lộ ra một tia sơ hở, Lục Tiểu Thiên thừa thế lần nữa chém một đao lên đó.
Bang một tiếng, cặp chén sứ đen trắng lập tức bị chia đôi, bên trong có một nam tử trung niên tóc tai bù xù khóe miệng có vết máu, trước đó còn có chút phong độ, lúc này vô cùng chật vật ngã ra mặt đất. Bước chân run rẩy, lảo đảo vài cái mới miễn cưỡng đứng lên được.
Lúc này ánh mắt Lưu Kính Xuyên nhìn Lục Tiểu Thiên tràn đầy hận ý. Cặp chén sứ đen trắng của gã hình thành nên phi điệp có lực phòng ngự kinh người, có thể ngăn cản công kích của Liệt Địa đao. Chỉ là lực đạo của Lục Tiểu Thiên đánh lên trên đó quá lớn, chấn động kịch liệt liên tiếp không ngừng, khiến cho gã ở bên trong cũng bị chấn cho đầu óc quay cuồng, không thể không đi ra khỏi phi điệp đó.