Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 609 - Chương 609: Chí Mộc Nham Tủy

Chương 609: Chí Mộc Nham Tủy Chương 609: Chí Mộc Nham Tủy

Pháp khí Tam Xích Chỉ Trần trên tay đạo cô hóa thành từng sợi nhỏ dài giống như ngân châm, bay múa đầy trời. Dưới mắt đất có hai thi thể bên trên đầy những lỗ kim nho nhỏ, chắc hẳn đó là do đạo cô hạ sát thủ.

Mà chỗ cụt một tay của tên trung niên đại hồ tử kia máu tươi đã đóng cục lại, nhưng sắc mặt lúc này vẫn vô cùng hung ác. Nhìn gương mặt mệt mỏi của những tu sĩ này, hiển nhiên là đã chiến đấu một khoảng thời gian không ngắn.

Tiêu điểm mà hai nhóm người họ tranh đoạt lúc này lại là một gốc linh vật cao hơn một xích, to cỡ quyền đầu, sinh trưởng bên trong khe nứt giữa mấy khối đá ở chỗ u cốc, thoạt nhìn trông giống như một gốc cây khô vậy.

"Chí Mộc Nham Tủy!" Ngay cả Xích Vân Tang lúc này trong mắt cũng lộ ra một tia thần sắc thèm thuồng.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên càng giật mình, Chí Mộc Nham Tủy là một loại linh vật cực kỳ hiếm thấy trong thiên địa. Tựa mộc không phải mộc, tựa đá không phải đá, nhưng một khi người nào luyện hóa nó, trăm năm sau có thể đề thăng nhục thân đến trình độ thất giai Thể Tu, thậm chí là cả cửu giai. Tuy rằng tiêu tốn thời gian có chút dài, hơn nữa chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể luyện hóa được nó. Nhưng đối với thọ nguyên của tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, hoàn toàn có thể luyện hóa được.

Bản thân Lục Tiểu Thiên còn là một Thể tu, sau khi tu vi tiến vào Kim Đan kỳ, Thể Tu một mực chưa thể đột phá. Lực bạo phát trong khi chiến đấu của Thể Tu, hay là khả năng chịu đựng công kích, năng lực khôi phục đều vượt xa tu sĩ bình thường. Nhưng đáng tiếc là Chí Mộc Nham Tủy lại có một cái khuyết điểm cực lớn. Người nào sau khi luyện hóa nó, tu vi nhục thân cũng sẽ cao nhất là cửu giai, không thể nào tinh tiến thêm được nữa.

Đối với không ít tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, trăm năm thời gian hoàn toàn có thể đợi được. Tuy rằng không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới hơn hai trăm tuổi mới kết đan, thậm chí Xích Vân Tang và đám người Vương Đà Quái cũng đã không còn đủ thọ nguyên để hoàn toàn luyện hóa được Chí Mộc Nham Tủy, nhưng trong lòng bọn họ, ai mà không tồn tại mong ước đối với Nguyên Anh kỳ. Ngay cả với tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà nói, nếu như nhục thân có thể đạt tới trình độ thất giai, hoặc là cửu giai, cũng là một loại dụ hoặc cực lớn. Gốc Chí Mộc Nham Tủy này, cho dù bọn họ không có đủ thọ nguyên để luyện hóa, nhưng lấy đi trao đổi, thậm chí có thể đổi được một viên Kết Anh Đan! Về phần ảnh hưởng do sử dụng Chí Mộc Nham Tủy gây nên, tu vi nhục thân ngừng bước ở cửu giai đối với tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, cũng không phải là vấn đề. Dù sao ngoại trừ cực ít thiên tài ngút trời, hơn nữa còn có gia thể khổng lồ ra, rất ít người lại đi lựa chọn kiêm tu cả Thể Tu. Ngay cả là có, thì những người như vậy cũng không hề hy vọng rằng hai kiểu kiêm tu như thế có thể đồng thời đột phá cùng nhau. Chí Mộc Nham Tủy này chính là dị bảo giá trị liên thành đủ để oanh động một phương.

Khó trách hai nhóm người này lại chém giết thảm liệt đến như vậy, mà ở Chí Mộc Nham Tủy phụ cận, còn có thi thể của một đầu cửu giai Yêu Ngưu, trên thân thể nó cũng đồng dạng có đầy những lỗ tơ máu nhỏ, chỉ sợ cũng là bị đạo cô kia giết chết, chỉ là không ngờ tới phía sau lại đột nhiên giết tới một nhóm khác nên mới chiến đấu thảm liệt tới bây giờ.

Cương khí do trường đao trong tay trung niên đại hồ tử chém ra bị những cây ngân châm đâm cho trăm ngàn lỗ thủng. Phất trần trong tay đạo cô vung lên, đánh trúng vào ngực của trung niên đại hồ tử khiến y trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể bay ngược ra sau ngã xuống mặt đất. Nhưng đạo cô lúc này lại không hề có thêm cử động nào khác, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về vị trí đám người Lục Tiểu Thiên đang ẩn núp. "Nếu đã tới rồi, thì ra đây đi, không cần giấu đầu lòi đuôi nữa."

"Đạo cô thật là lợi hại, nếu không phải ngươi trước đó đã ác chiến mấy lần, ngay cả ta sợ rằng cũng không thể làm gì được ngươi. Hiện tại cũng không biết thực lực của ngươi còn lại được mấy thành!" Xích Vân Tang biết rằng đã bị phát hiện, lập tức đằng không bay lên, xích hắc bảo tháp không tay lập tức tế ra, đón gió biến lớn, trong nháy mắt đã đạt tới chiều cao hơn mười trượng, trấn áp về phía đạo cô.

Đạo cô sắc mặt phẫn nộ, phất trần trong tay vung lên, hóa thành ngàn vạn sợi giống như ngàn vạn cây ngân châm, đâm về phía bảo tháp kia.

Nói cũng kỳ quái, xích hắc bảo tháp của Xích Vân Tang trông như nặng hơn ngàn cân, giống như là thái sơn áp đỉnh. Phất trần của đạo cô lại trông vô cùng nhu nhược, tựa hồ dùng tay ấn một cái là sẽ mềm đi. Nhưng khi xích hắc bảo tháp nặng như một ngọn núi nhỏ áp xuống, lại bị cây phất trời tùy thời có thể bị gió thổi bay kia ngăn cản trên không trung không cách nào ép xuống được.

"Đốt!" Hai tay Xích Vân Tang thi triển pháp quyết huyền ảo, liên tiếp chỉ về phía bảo tháp, lượng lớn pháp lực hóa thành môt luồng ánh sáng cường đại đánh lên trên thân bảo tháp, đồng thời bên ngoài bảo tháp cũng quang hoa đại phóng mạnh mẽ ép xuống thêm một đoạn lớn.

Sắc mặt đạo cô trở nên trắng bệch, đạo bào rộng lớn trên người bay lên trong gió, khiến cho thân thể đạo cô vốn gầy gò càng trở nên nhỏ bé hơn. Đạo cô vươn bàn tay ra ấn lên trên cán cây phất trần. Phất trần lúc này giống như là một đóa hoa Bồ Công Anh khổng lồ bay lên cao, nhưng sợi ngân châm màu bạc trở nên mềm dẽo quấn chặt lấy bảo tháp.

Thừa dịp Xích Vân Tang đang đại chiến với đạo cô, trung niên đại hồ tử và mấy tên đồng bạn của y cũng đều hốt hoảng nhanh chóng bỏ chạy.

Còn Vương Đà Quái, Hà Hữu Sinh, Dương Thúy Vân, Triệu Nam Tinh, Dư Hiểu, Lục Tiểu Thiên và Bạch Linh lúc này lại thay bọn họ gia nhập vào vòng chiến. Thủ hạ của đạo cô chỉ có bốn người, hai người đã bị thương, tuy rằng đều có tu vi Kim Đan trung kỳ, nhưng đối mặt với lực lượng chiếm ưu thế nhân số tuyệt đối, vừa giao thủ liền lập tức rơi xuống hạ phong.

Lục Tiểu Thiên vừa dùng Liệt Địa Đao công kích một thanh y phụ nhân trước mặt, vừa dùng phó nguyên thần chăm chú quan sát cuộc chiến giữa đạo cô và Xích Vân Tang. Loại chiến đấu giữa cao thủ Kim Đan hậu kỳ như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên quan sát ở cự ly gần như thế.

Lúc này bảo tháp đã bị phất trần gắt gao giữ lấy, hắc tháp ở bên trong không ngừng giãy giụa, muốn thoát khốn lao ra, nhưng dường như không thể nào giãy thoát ra được.

Thậm chí những sợi phất trần đó tựa hồ có ý định chui vào bên trong bảo tháp, Xích Vân Tang hừ lạnh một tiếng, tung người bay lên, thân hình lắc lư một cái, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, lăng không một cước đạp lên trên đỉnh tháp. Xích hắc bảo thấp vốn bị phất trần giữ chặt đột nhiên lại ép xuống một đoạn, vô số khí kình từ trong bảo tháp bắn ra, bên trong xen lẫn lượng lớn hỏa diễm nóng cháy.

Đạo cô sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi lại phất trần, chỉ là lúc này đã không còn kịp đợi ả khống chế, xích hắc bảo tháp thế như thiên quân vạn mã nặng nề ép xuống. Nhưng sợi phất trần vốn vô cùng cứng rắn lúc này dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm, có mấy chục sợi đã bắt đầu bị đốt cháy đen, hỏa diễm dọc theo những sợi phất trần không ngừng lan tràn ra xung quanh.

Phốc! Đạo cô nôn ra một ngụm máu, thân thể giống như gặp phải trọng kích to lớn, đột nhiên bay ngược ra sau mấy trăm trượng.

Hà Hữu Sinh và Dư Hiểu, còn có đám người Triệu Nam Tinh ở bên cạnh nhìn thấy đạo cô bị trọng thương, lúc này lại cách bản thân không xa, bọn họ lập tức đẩy lui đối thủ của mình trong nháy mắt vây giết về phía đạo cô.

Sắc mặt đạo cô trở nên dữ tợn, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi lên trên cây phất trần đã bị tổn hại kia. Cây phất trần vốn bị hỏa diễm của Xích Vân Tang đốt cho bị tổn hại, lúc này được máu tươi của đạo cô kích thích, lần nữa phóng ra ánh sáng bạc, vươn dài ra đánh về phía mấy người Hà Hữu Sinh.
Bình Luận (0)
Comment