Chương 619: Sóng âm công kích
Chương 619: Sóng âm công kích
Lại cộng thêm Vương Đà Quái cũng cảnh giác dị thường, càng không hắn cơ hội đột nhiên lao tới gần. Đôi Háo Nha đó cũng mang đến cho Lục Tiểu Thiên cảm giác cực kỳ tồi tệ, đặc biệt khi cặp Háo Nha đó đâm tới trước mặt, Lục Tiểu Thiên cảm giác máu tươi trong cơ thể như muốn phun trào, tựa hồ có chút không chịu khống chế, sắp bị Háo Nha đó hút đi vậy. Nếu thật sự để cặp Háo Nha đó đâm trúng, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.
Dưới khoảng cách gần, tên Vương Đà Quái này dựa vào năng lực của cặp cánh đen sau lưng, sự linh hoạt không hề thua kém Lục Tiểu Thiên chút nào. Tình thế chiến đấu của Liệt Địa Đao và Hổ Đầu Đao cũng cực kỳ nguy cấp. Lục Tiểu Thiên rất nhanh liền thay đổi đối sách, hít sâu một hơi, đối mặt với một tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ lợi hại như vậy, không nên ẩn giấu gì thêm nữa. Hắn vỗ vào túi linh thú, bóng hình màu xám bạc lóe lên, Đế Khôn từ bên trong lao ra, khẽ gầm lên, tứ chi khẽ cong xuống, nhảy chóng di chuyển trên mặt đất, thỉnh thoảngg vỗ cánh nhảy vọt lên, tốc độ vô cùng kỳ nhanh nhẹn, phóng mắt nhìn khắp xung quanh, không ngờ chỉ có thể nhìn thấy vô số tàn ảnh của Đế Khôn.
"Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn!" Vương Đà Quái kêu lên kinh hô, Háo Nha trong tay liên tiếp chém về phía Đế Khôn, nhưng bởi vì tốc độ Đế Khôn quá nhanh, nên không thể đánh trúng cái nào.
"Hống!" Thân hình Đế Khôn đột nhiên dừng lại, há to miệng, từ trong cổ họng từng đạo sóng âm lao ra, hướng về phía Vương Đà Quái.
Vương Đà Quái sắc mặt hơi tái đi, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại như thường. Tu vi của Vương Đà Quái chung quy cũng cao hơn Đế Khôn không ít. Chỉ bất quá khi Vương Đà Quái cất bước, lại đột nhiên phát hiện tốc độ của bản thân lại chậm đi một chút. Bước chân đạp lên những nơi sóng âm đi qua, không ngờ lại giống như đạp trên vũng bùn vậy, điều này thật sự không thể coi thường.
Đây là công kích gì? Trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng có chút kinh ngạc, không khỏi nghĩ tới loại công kích quả cầu màu xám trắng băng phong tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Đế Khôn khi ở lục giai. Hiện tại loại sóng âm này tuy rằng không nghịch thiên như quả cầu màu xám trắng, nhưng không ngờ lại có thể trói buộc hành động của tu sĩ Kim Đan trung kỳ ở một mức độ nhất định, cũng coi như rất là yêu nghiệt...
Cho dù lúc này Vương Đà Quái trúng phải công kích sóng âm của Đế Khôn, tốc độ di chuyển có giảm xuống nhưng cũng không chậm hơn tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường. Nhưng so với trước đây thì đã chênh lệch một trời một vực, đối với Lục Tiểu Thiên lúc này mà nói, tốc độ của Vương Đà Quái cũng không còn tính là nhanh nữa. Cho dù cặp Háo Nha kia vô cùng sắc bén, nhưng đánh không trúng hắn thì cũng như không. Vốn Đế Khôn khi còn là lục giai yêu thú đã mạnh tới quá đáng, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hiếm có khả năng chống lại được nó. Sau khi tiến vào thất giai, Lục Tiểu Thiên cảm giác Đế Khôn ngoại trừ tốc độ nhanh hơn một chút, tựa hồ chiến lực đã không còn nổi bật như trước. Nhưng hiện tại xem ra, Đế Khôn sau khi tiến vào thất giai, muốn thức tỉnh thực lực của bản thân rất có khả năng phải cần thời gian lắng đọng, chí ít hiện tại xem ra, nếu như không có trận pháp loại ngoại lực này gia trì, bản thân hắn sợ rằng tuyệt đối không phải là đối thủ của Đế Khôn. Nhìn thấy Đế Khôn trở nên mạnh hơn, Lục Tiểu Thiên tự nhiên là vui mừng không thôi.
Sau khi Đế Khôn phun ra từng đợt sóng âm, thân hình lóe lên, nhanh chóng lao về phía Vương Đà Quái, Lục Tiểu Thiên thừa dịp cũng ném ra trận bàn.
Trận pháp nhanh chóng hình thành, cặp Âm Dương Ngư cũng xuất hiện di chuyển bên trong đó.
"Trận pháp!" Vương Đà Quái thất kinh kêu lên. Thân thể Đế Khôn có lực phòng ngự kinh người, cặp Háo Nha đó có thể hấp thu tinh huyết của địch nhân, nhưng lại không hề có chút tác dụng khắc chế nào với Đế Khôn. Nhưng bởi vì cảnh giới của Vương Đà Quái cao hơn một chút, lúc này vừa áp chế Liệt Địa Đao đồng thời vẫn còn có thể thong dong ứng phó công kích của Đế Khôn.
Chỉ bất quá chân chính khiến Vương Đà Quái kiêng kỵ chính là thủ đoạn của Lục Tiểu Thiên ra mãi không hết. Một tên Trận Pháp Sư, có trận pháp dùng để phòng thân cũng không phải là kỳ lạ. Nhưng việc chỉ trong chốc lát Lục Tiểu Thiên đã bố trí xong trận pháp, hơn nữa theo khí tức của bộ trận pháp này, tuyệt đối sẽ không yếu. Lại cộng thêm bộ Hoả Giao Cung Tiễn trên tay Lục Tiểu Thiên, trước đó Vương Đà Quái đã tiếp qua một tiễn của đối phương, lực công kích kinh người. Hiện tại cộng thêm trận pháp, còn có đầu Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn cực kỳ khó đối phó, ngay cả y cũng không thể không tập trung tinh thần ứng phó. Trong lòng Vương Đà Quái có chút muốn mắng người, một tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, không ngờ lại có nội tình như vậy, ngay cả y cũng không bằng.
"Lục đạo hữu chậm đã, hai người chúng ta cứ chiến đấu như vậy, sợ rằng chỉ có kết quả lưỡng bại cầu thương, có thể dừng tay giảng hòa được không!" Lúc này trên mặt Vương Đà Quái xuất hiện một tia hoảng loạn. Lục Tiểu Thiên vận dụng trận pháp cũng không hề đáng sợ. Đáng sợ chính là Lục Tiểu Thiên vừa khống chế Liệt Địa Đao chiến đấu với y, đồng thời còn có thể khống chế trận pháp, thậm chí còn không ảnh hưởng tới việc hắn sử dụng bộ cung tiễn trong tay công kích. Bản thân Vương Đà Quái khi khống chế Hổ Đầu Đao chiến đấu cũng chỉ đồng thời có thể lợi dụng linh phù pháp khí trong tay chiến đấu. Nhưng trên tay Lục Tiểu Thiên sử dụng không phải là linh phù pháp khí, một tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ thần thức lại mạnh tới mức độ như vậy? hay là nói đối phương còn có thủ đoạn gì khác?
"Hiện tại mới muốn hòa giải, không khỏi quá muộn sao?" Trên miệng Lục Tiểu Thiên nói vậy, nhưng hạ thủ lại không hề chậm chút nào. Giương cung gài tên, một tiễn nhắm thẳng mi tâm Vương Đà Quái bắn tới, vận dụng đếu là lực lượng do Thôn Hồn Đại Pháp mang tới. Lúc này Bát Quái Tỏa Yêu Trận dưới sự khống chế của Lục Tiểu Thiên đã phân ra một bộ phận thực lực trói buộc lại Hổ Đầu Đao. Bởi vì được lực lượng trận pháp giúp sức, Liệt Địa Đao lúc này bắt đầu lấy lại thế cân bằng. Một đao tiếp một đao, kim quang đại phóng, ép cho Hổ Đầu Đao từng bước lui về sau.
"Xem ra đây là ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt, đừng có cuồng vọng, Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu." Trên mặt Vương Đà Quái lúc xanh lúc trắng, y đã vứt hết mặt mũi cầu hòa với Lục Tiểu Thiên. Không ngờ Lục Tiểu Thiên lại không chịu đáp ứng, thật sự cho rằng y là bùn đất muốn nhào nặn thế nào cũng được sao.
Vương Đà Quái liên tiếp vung Háo Nha trong tay lên, liên tiếp bổ vào Hỏa Giao tiễn mà Lục Tiểu Thiên bắn ra.
Chỉ là Lục Tiểu Thiên vừa bắn ra Hỏa Giao tiễn đồng thời Dương Ngư cũng phun ra từng đạo khí nhận sắc bén. Bất kẻ là Dương Ngư chủ công trong Bát Quái Tỏa Yêu Trận, hay là Đế Khôn, thực lực đều đã vượt qua một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường. Ngay cả Lục Tiểu Thiên dựa vào bộ Hoả Giao Cung Tiễn trong tay, lực công kích phát ra cũng tuyệt đối không thấp.
Hơn nữa trận pháp được Lục Tiểu Thiên khống chế, Đế Khôn lại là linh thú của Lục Tiểu Thiên. Một người một thú phối hợp tới vô cùng tuyệt diệu, phát huy ra thực lực tự nhiên là vượt qua cả ba tên tu sĩ đồng giai liên thủ.
Vương Đà Quái cho dù pháp lực thâm hậu, nhưng tốc độ lúc này đã bị sóng âm công kích quỷ dị của Đế Khôn, còn có trận pháp trói buộc mà giảm xuống rất nhiều. Hổ Đầu Đao với Liệt Địa Đao được gia trì của lực lượng trận pháp cũng dần dần rơi vào thế hạ phong. Mà bản thân y, lúc này ngoại trừ bị vây công, Đế Khôn dựa vào tốc độ của mình thỉnh thoảng cũng xông tới sát bên người mà tung ra một trảo, còn có ba cái đuôi cứng rắn như kim cương, giống như ba sợi roi dài không ngừng vụt tới. Không tới chốc lát, Vương Đà Quái tuy rằng đánh rớt Hỏa Giao tiễn và ngăn được công kích của Dương Ngư, đồng thời trên người cũng đã bị đuôi của Đế Khôn vụt trúng hai cái, làm gãy hết mấy cái xương, khóe miệng lúc này đã chảy ra tia máu.
Vương Đà Quái vô cùng kinh hãi, đồng thời sắc mặt càng ngày càng tái đi. Thực lực bản thân Lục Tiểu Thiên đã vô cùng quái dị, đặc biệt sau khi nuốt nguyên thân tinh phách vào, khí tức càng thêm dọa người, đã không hề thua kém gì một tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Lúc này lại có trận pháp và linh thú tương trợ, ngay cả Kim Đan hậu kỳ hắn cũng có thể chống đỡ được.