Chương 636: Uy hiếp
Chương 636: Uy hiếp
"Tại hạ thấy, vẫn nên tiếp tục tìm kiếm xem sao. Đã mấy vị tiền bối bảo chúng ta tiến vào nơi này, tự nhiên là có đạo lý của bọn họ. Khu vực Phiêu Miểu Điện lớn như vậy, bảo vật lại có hạn, muốn tìm được bảo vật, tự nhiên không phải là chuyện dễ dàng gì. Trước mắt mới đi được có mấy trăm dặm là đã muốn quay về, sau này gặp phải tình huống tương tự sợ rằng lại không có thu hoạch gì. Một lần hai lần, mấy vị tiền bối sẽ còn không nói gì, nhưng quá nhiều lần thì thế nào cũng sẽ cảm thấy đám người chúng ta quá vô dụng."
"Ta thấy cái tên Trận Pháp Sư này nói rất có đạo lý. Hùng huynh, ngươi còn cần phải hỏi ý kiến những người khác không?" Trên mặt Tuyệt Viễn có chút ý cười nói.
Lúc này người tinh mắt cũng có thể nhìn ra được hai người Hùng Bá và Tuyệt Viễn là không ưa gì nhau, còn chưa đợi Hùng Bá mở miệng hỏi, Xích Vân Tang đã lên tiếng. "Ta cũng cảm thấy nên tiếp tục tiến lên tìm kiếm."
"Nếu đã như vậy, thế thì còn đứng đây nói nhảm làm gì? đi thôi." Hùng Bá hừ lạnh một tiếng nói.
Đối với ánh mắt hung ác của Hùng Bá, Lục Tiểu Thiên chỉ coi như không thấy, tiếp tục đi theo Tuyệt Viễn tiến về phía trước. Nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm sao có thể dẫn dụ mấy người này đi tới nơi hiểm địa trên địa đồ, để sớm được thoát thân. Nếu như tu vi hắn cao hơn một chút thì còn dễ. giữa các tu sĩ, thực lực vi tôn, liền xem lúc nãy Hùng Bá không dám bức bách Xích Vân Tang, Thiết Thi Bọc, nhưng lại vô cùng ác ý với hắn là rõ. Đáng tiếc thực lực của hắn quá yếu, ngoại trừ khi gặp phải trận pháp cấm chế, bình thường có nói gì cũng không ai thèm để tâm.
Trước mắt chỉ có thể xem vận khí, hoặc là sau này chờ đợi cơ hội, xem có thể thuận lợi thoát thân hay không.
"Trong lòng Lục đạo hữu đang suy nghĩ gì? Không ngại nói ra chia sẻ với ta một chút." Ngay lúc trong đầu Lục Tiểu Thiên đang suy nghĩ, đột nhiên thân thể khẽ run lên, bởi vì hắn nhận được truyền âm của Xích Vân Tang.
"Ta thực lực thấp kém, có thể có suy nghĩ gì?" Lục Tiểu Thiên thở dài truyền âm trả lời.
"Thật sao? Tuy rằng Lục đạo hữu thực lực thấp một chút, nhưng bản lĩnh bảo mệnh lại thật sự không thấp. Lúc trước khi từ biệt trong sơn động, Lục đạo hữu có thể một mình sinh tồn tới hiện tại mà không có chuyện gì. Phần bản lĩnh này không phải là ai cũng có. Trình độ trận pháp của đạo hữu ta đây vô cùng bội phục, tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại không hề thi triển thủ đoạn lên người đạo hữu, chỉ cần cơ hội thích hợp, lợi dụng cạm bẫy nơi này thoát thân, thì vẫn còn có mấy phần hy vọng." Xích Vân Tang thản nhiên nói.
"Xích đạo hữu quá coi trọng tại hạ rồi, tại hạ có thể tiến vào Phiêu Miểu Điện này cũng là nhờ Xích đạo hữu dẫn vào, nơi nào biết có cấm chế gì, cho dù muốn lợi dụng, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều." Lục Tiểu Thiên cười khổ truyền âm đáp.
"Thật sao? Lục đạo hữu, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi nếu như muốn thừa cơ hội thoát thân, tốt nhất là dẫn ta theo, nếu không ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, để cho người không chạy được." Xích Vân Tang vừa thấy Lục Tiểu Thiên từ chối, lập tức lên tiếng uy hiếp nói.
Lục Tiểu Thiên có chút tức giận, không nghĩ tới Xích Vân Tang lại trực tiếp như thế, hơn nữa còn nhìn thấu được ý đồ của hắn. Tâm cơ của người này thật là không đơn giản, hơn nữa thực lực mạnh mẽ, dưới tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hiếm có địch thủ. Lục Tiểu Thiên tự nghĩ bản thân xuất mọi thủ đoạn, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Xích Vân Tang. Nếu như Xích Vân Tang thật sự tập trung nhìn chằm chằm hắn, hắn muốn thoát thân quả thật là còn khó hơn lên trời.
Lẽ nào Xích Vân Tang thật sự muốn trốn đi cùng hắn? Lục Tiểu Thiên do dự bất định. Theo lý mà nói, đối phương hẳn là không lừa hắn, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm âm thầm truyền âm nói với hắn như thế. Dù sao y là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, dưới tình huống thọ nguyên đã không còn nhiều, bị tu sĩ Nguyên Anh kỳ khống chế, khẳng định là không cam tâm. Hơn nữa hắn lúc này thật sự cũng không còn thêm lựa chọn nào khác, vì thế liền thở dài nói. "Xác thực có chút ý tưởng, bất quá trên người ngươi hẳn là đã bị tu sĩ Nguyên Anh kỳ thi triển thủ đoạn. Nếu như bỏ chạy với ta, lỡ như bị người khác phát hiện đuổi theo, người lại bởi vì cấm chế trong cơ thể phát tác không thể nào bảo trì được chiến lực vốn có, ta há chẳng phải đã bị ngươi liên lụy sao?"
"Xác thực đã bị lão tạp chủng Tuyệt Tâm Đạo Nhân đó gieo Hàn Ngưng Tán vào ngươi. Mỗi một đoạn thời gian, cần phải có giải dược của lão tạp chủng đó, nếu không kỳ hàn sẽ phát tán trong người, ngay cả pháp lực cũng không thể nào vận chuyển được một cách bình thường. Nếu như trong một tháng không có giải dược, ta cũng sẽ biến thành một khối băng điêu hình người, ngay cả nguyên thần cũng không thể nào chạy thoát." Trong lời nói của Xích Vân Tang tràn đầy hận ý.
"Tuyệt Viễn là đệ tử của Tuyệt Tâm Đạo Nhân, hẳn là có thể khống chế không để cho Hàn Ngưng Tán phát tác, tới lúc đó ngươi biết nên xử lý thế nào rồi chứ? Ta không muốn bị người liên lụy theo?" Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói.
"Ta tự có biện pháp, Hàn Ngưng Tán đó tuy rằng lợi hại, nhưng trên tay ta vừa hay có một khối Hỏa Vân Thạch. Trước đó một mực đi cùng với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ta không dám lấy ra. Hiện tại chỉ cần tốn chút thời gian, lặng lẽ luyện hóa khối Hỏa Vân Thạch này là có thể giải quyết Hàn Ngưng Tán đó.