Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 677 - Chương 677: Tuyệt Viễn Xui Xẻo

Chương 677: Tuyệt Viễn xui xẻo Chương 677: Tuyệt Viễn xui xẻo

"Chắc hẳn là Phiêu Miễu kiếm thai do Phiêu Miểu Tôn Giả để lại, đạo nguyên kiếm thai này nằm giữa không gian hư vô mờ ảo và chân thật. Lợi hại, không hổ là chí cường giả lúc trước trong chúng tu vi ở Lam Ma Hải Vực." Quỷ Tôn Giả vô cùng kinh hãi, tuy rằng đều cùng là tôn giả, nhưng trong lòng Quỷ Tôn Giả cũng chưa từng dám đặt bản thân ngang hàng với Phiêu Miểu Tôn Giả bao giờ.

"Kiếm thai!" Ở một địa phương khác cách đây không xa. Một bóng người chật vật nhảy ra từ trong đống hỗn loạn, bộ dạng khó có thể tin nhìn một màn phát sinh trên không trung, rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ mừng rõ. "Tìm thấy rồi, cuối cùng đã tìm thấy rồi, phải đưa tin tức này truyền về cho sư phụ. Một khi sư phụ có được kiếm thai này, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ gặp phải sư phụ cũng phải đi đường vòng, tới lúc đó ban thưởng cho ta một viên Kết Anh Đan cũng chỉ là chuyện nhỏ!"

Tuyệt Viễn vẻ mặt mong chờ, phảng phất như nhìn thấy thời khắc Tuyệt Tâm Đạo Nhân vui mừng ban thưởng trọng hậu cho y.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là cao đồ của Tuyệt Tam Đạo Nhân." Bóng đen lóe lên, hắc sắc y bào của Quỷ Tôn Giả tung bay trong gió phần phật, hai tay áo phất lên, ánh mắt nhìn Tuyệt Viễn mang theo một tia ý vị khó nói nên lời.

"Thì ra là hai vị tiền bối đã tới, vãn bối thất lễ rồi." Khi Tuyệt Viễn nhìn thấy hai người Quỷ Tôn Giả và Hùng Ngao, lập tức trong lòng giật mình. Y vừa dự định thông báo việc kiếm thai cho sư phụ Tuyệt Tâm đạo nhân, dù sao sư phụ lúc này cũng không phải cách y bao xa. Chỉ là không nghĩ tới sự việc lại không như ý nguyện, người tới không phải là sư phụ không nói, không ngờ lại còn là hai tên gia hỏa dụng tâm khó dò là Quỷ Tôn Giả và Hùng Ngao.

"Xác thực là thất lễ rồi, sớm đã nhìn thấy tên tạp mao chủng Tuyệt Tâm kia không thuận mắt. Một tên gia hỏa luôn tự cho là mình đúng, khó trách nửa đường y lại tách ra với chúng ta, thì ra là sớm đã phát hiện được điều không tầm thường ở nơi này. Nếu như không phải hai chúng ta cơ duyên xảo hợp tiến vào nơi này, sợ rằng vô thượng kiếm thai do Phiêu Miểu Tôn Giả lưu lại đã sớm rơi tay tên tạp mao chủng Tuyệt Tâm đó rồi." Khuôn mặt đầy lông lá của Hùng Ngao cười lạnh nói.

"Tiền bối hiểu lầm rồi, sư phụ, sư phụ chỉ là... " Tuyệt Viễn vừa nghe xong, trong lòng lập tức phát lạnh, lo lắng gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng vậy.

"Chắc hẳn là ngươi đang gấp gáp làm sao thông tri cho tên Tuyệt Tâm đó, người của ngươi thì không đi được rồi, nguyên thần thì có lẽ sẽ chạy nhanh được một chút." Ánh mắt Quỷ Tôn Giả nhìn Tuyệt Viễn lóe qua một tia tàn nhẫn nói.

Tuyệt Viễn lập tức cảm thấy toàn thây lông tóc dựng đứng. Không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy. Cho dù kiếm khí bốn phía đang vô cùng hỗn loạn, bên trong cấm chế cũng đang bắt đầu sụp đổ, bất quá lượng lớn kiếm khí đều đã bị quả cầu hình tròn trên đỉnh đầu hấp dẫn, hình thành vô thượng kiếm thai. Lực sát thương nhằm vào tu sĩ lúc này lại không còn có tính uy hiếp giống như trước đó, chỉ là địa phương cấm chế sụp đổ, tu sĩ Kim Đan kỳ một khi bị cuốn vào trong đó, cũng là lành ít dữ nhiều. Nếu như là bình thường, Tuyệt Viễn tuyệt đối không dám chạy loạn.

Nhưng lúc này nghe giọng điệu của hai người Quỷ Tôn Giả và Hùng Ngao, y làm sao còn có gan lưu lại nơi đó.

Tốc độ của Tuyệt Viễn trong lứa tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không phải là chậm, bản thân y đã là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, lại cộng thêm sự uy hiếp của Nguyên Anh lão quái, càng bạo phát ra mười hai phần tốc độ, trong nháy mắt, đã chạy đi ra xa hơn trăm trượng.

Mí mắt của Quỷ Tôn Giả cũng không thèm nâng lên, vươn ngón tay bắn ra mấy tia hắc khí. Mấy tia hắc khí nhẹ nhàng bay đi, trông vô cùng bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng lại trong nháy mắt phát sau tới trước lao tới ngăn ở trước mặt Tuyệt Viễn, rồi không ngừng quấn lấy y.

Sắc mặt Tuyệt Viễn cứng đờ, cỗ hắc khí kia nhập thể, khiến cho Tuyệt Viễn biến sắc, làn da bên ngoài trở nên đen kịt. Trước đó làn da bên ngoài của Tuyệt Viễn còn hồng hào, đầy đặn nhưng trong nháy mắt với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng khô héo, giống như là một quả bóng bị đâm xì hơi.

Dưới sự tấn công của hắc khí, Tuyệt Viễn phát ra tiếng hét thảm vô cùng thê lương, cuối cùng ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy thoát. Y phục trên người bởi vì cơ thể khô héo mà rơi xuống, lộ ra bên trong một thân hình gầy gò chỉ còn da bọc xương.

Trong nháy mắt, một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cứ như vậy hình thần câu diệt. Nếu như đám người Xích Vân Tang nhìn thấy tình hình như vậy, không biết sẽ còn kinh sợ tới mức độ như thế nào. Cũng chỉ có thể cảm khái chính là số mệnh mỗi người đều không giống nhau. Pháp lực của Tuyệt Viễn tuyệt không yếu hơn bọn họ, nhưng đám bọn họ may mắn chỉ gặp phải thế thân của Nguyên Anh lão quái và Yêu Tu, còn Tuyệt Viễn lại gặp phải bản tôn.

"Xem ra đã để cho những tên tiểu bối kia tạm thời thoát được một kiếp rồi." Đối với cái chết của Tuyệt Viễn, Hùng Ngao ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc một cái. Hai tay chống nạnh, nhìn kiếm thai trên đỉnh đầu vẫn đang không ngừng lớn mạnh nói.

"Mấy tên tiểu bối đó tuy rằng chết không hết tội, bất quá so với cái kiếm thai này, mạng nhỏ của chúng vẫn còn không bằng. Tuy rằng ngươi và ta cũng không phải là ngươi tu kiếm đạo, đạt được kiếm thai này cũng không thể nào phát huy ra được lực sát thương càng lớn hơn nữa. Nhưng Phiêu Miểu Tôn Giả lưu lại kiếm thai này, khí tức lại dọa người như thế, cho dù chỉ được chia cho một phần nhỏ trong đó, cho dù sau này nó không thể nào tăng trưởng được nữa, cũng đủ để tu thành một môn kiếm đạo thần thông. Mượn nhờ lực lượng kiếm thai này, trong chúng tu sĩ đồng giai, rất khó có thể là đối thủ của chúng ta." Trên mặt Quỷ Tôn Giả lộ ra một tia thần sắc tham lam và đáng tiếc.
Bình Luận (0)
Comment