Chương 680: Động thiên khác trong núi
Chương 680: Động thiên khác trong núi
Vô luận là Xích Vân Tang, hay là Lục Tiểu Thiên, lúc này đều không có biện pháp nào, hiển nhiên là Thiết Thi Bọc tựa hồ rất quen thuộc đối với vùng này. Dưới tình huống không có lối ra nào khác, cũng không thể nghĩ nhiều, liền chạy đi theo hướng dẫn của Thiết Thi Bọc.
Sau khi chạy đi hơn một canh giờ, mấy người bọn họ huyền phù lơ lửng phía trên không trung một dòng sông khô cạn, chính diện là một ngọn núi nhỏ cao mấy chục trượng trông vô cùng hoang vu.
"Hai vị cùng ta đồng thời động thủ, hợp lực đánh tan ngọn núi này. Trong lòng núi này, còn có một chỗ chỗ ẩn thân, cũng có thể giúp chúng ta tránh khỏi một kiếp này." Thiết Thi Bọc vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cấm chế này sụp đổ nhanh như vậy, chắc là do mấy Nguyên Anh lão quái kia tiến vào, đồng thời còn gặp phải loại ngăn cản nào đó mà xuất thủ, chúng ta không nhanh chóng tìm dung thân chỗ, chỉ sợ cũng sẽ chết không có chỗ chôn!"
"Ngươi có nắm chắc không?" Xích Vân Tang âm thanh lạnh lùng nói.
"Không có nắm chắc, ngươi có biện pháp nào tốt hơn sao?" Thiết Thi Bọc hỏi ngược lại Xích Vân Tang một câu.
"Bất kể như thế nào, trước tiên tìm một nơi đặt chân đã. Dưới tình hình như thế, đi nơi nào cũng đều không thể là an toàn tuyệt đối, chỉ có thể đánh cược vận khí một lần." Lục Tiểu Thiên nói.
"Đã như vậy, vậy liền động thủ đi!" Xích Vân Tang gật đầu.
Ba người đều là hạng người sát phạt quyết đoán, một khi đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không dây dưa dài dòng, vì tính mạng của bản thân mỗi người, họ đều đã không còn ẩn giấu gì nữa. Trong lúc nhất thời công kích của Thiết Thi Bọc, bảo tháp của Xích Vân Tang, và Liệt Địa Đao do Lục Tiểu Thiên bổ ra sau khi vận dụng Thôn Hồn Đại Pháp phối hợp cùng nhau, cơ hồ cùng một thời gian đánh lên trên ngọn núi nhỏ trước mắt.
Ngọn núi nhỏ bị trúng phải công kích cường đại liền rung động liên hồi, trong tiếng ca sát liền ầm ầm sụp đổ, lộ ra bên trong không ngờ còn có một động thiên khác. Chỉ thấy trước mắt xuất hiện từng bậc thang bằng đá kéo dài thẳng xuống phía dưới, Lục Tiểu Thiên ấn giữ lại túi linh thú có chứa tiểu Hỏa Nha bên trong đang không ngừng xung động muốn lao ra ngoài, trong lòng nhịn không được mà run lên, xem ra khoảng cách tới thứ đồ vật hắn muốn lại gần thêm một bước.
Sau khi sơn môn trong động mở ra, Thiết Thi Bọc tiến lên một bước, trực tiếp đi vào trong đó. Xích Vân Tang ánh mắt lóe lên, cũng đi theo ngay sau đó. Dù sao lúc này mỗi người đều đang đào mệnh, trước đó vì mạng sống, tự nhiên là hợp tác một cách chân thành. Bất quá Thiết Thi Bọc rõ ràng rất là quen thuộc với chỗ này. Lỡ như Thiết Thi Bọc lợi dụng địa hình quen thuộc để thoát thân, Xích Vân Tang cũng không thể làm được gì cả. Dù sao chỉ có Thiết Thi Bọc biết được vị trí của Kết Anh Quả, cho dù là tên Trận Pháp Sư như Lục Tiểu Thiên có thể phá giải cấm chế, cũng chỉ có thể là lựa chọn thứ hai của Xích Vân Tang. Lúc này Thiết Thi Bọc gần ngay trước mắt, tự nhiên không thể có đạo lý bỏ gần tìm xa được.
Xích Vân Tang như điện xẹt theo sát phía sau Thiết Thi Bọc, Lục Tiểu Thiên vốn tu vi kém cỏi nhất trong ba người, ngay cả muốn theo cũng theo không kịp. Hơn nữa Thiết Thi Bọc tiến vào trong đó nhanh như vậy, cũng là có mấy phần kỳ quặc. Trong lòng có chút phòng bị, Lục Tiểu Thiên tự nhiên sẽ càng không muốn tranh chấp với Xích Vân Tang. Chỉ bất quá sau khi tiến vào bên trong, lối vào phía sau liền ầm ầm khép lại, Lục Tiểu Thiên hơi biến sắc mặt, xoay người nhìn lại, không ngờ lại không còn nhìn thấy lối vào trước đó nữa. Ngọn núi nhỏ này nhìn qua trông rất bình thường, nếu không phải Thiết Thi Bọc dẫn theo hắn đến đây, hắn cũng không thể nào nhìn ra huyền cơ nơi này. Lúc này muốn mở lại lối vào kia, sợ rằng cũng chỉ có thể tìm được vị trí cơ quan khống chế mới mở ra được, hoặc là lần nữa liên thủ với Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc dùng man lực mở ra.
Lục Tiểu Thiên nhíu mày, Thiết Thi Bọc và Xích Vân Tang đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ có thể dựa theo phương hướng hai tên đã biến mất kia mà đi theo qua đó. Lúc này lực lượng nguyên thần tinh phách của cửu giai Tuyết Yêu Hùng vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, bất quá Lục Tiểu Thiên cũng đã tùy thời chuẩn bị sử dụng cả viên nguyên thần tinh phách của cửu giai cự Giao. Không gian bên trong ngọn núi nhỏ này vững chắc kiên cố hơn phía bên ngoài, không cần lo lắng sẽ khiến cho không gian hay là cấm chế đổ sụp, còn có cái nham tương đáng sợ tùy thời có thể nuốt chửng cả người kia. Đoán chừng mấy Nguyên Anh lão quái kia trong lúc nhất thời cũng tìm không ra địa phương bí ẩn như thế. Bất quá nơi đây lại tĩnh mịch quá mức bình thường, cũng khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Trong sơn động, bậc thang đá uốn lượn vòng quanh, rất nhanh liền đi ra khỏi lòng núi nhỏ hẹp kia. Bậc thang đá trước mắt lơ lửng thông tới một ngọn núi nhỏ khác, dưới chân đã biến thành vách đá vạn trượng. Bậc thang đá kia kéo dài trong hư không, bốn phía xung quanh đều là sương mù màu trắng bay lơ lửng. Lục Tiểu Thiên định thử lăng không phi hành, bất quá sương mù kia tựa hồ có tác dụng ngăn cách thần thức. Một khi tiến vào bên trong sương mù, trước mắt sẽ là một mảnh sương trắng mịt mờ, căn bản không tìm thấy phương hướng. Lục Tiểu Thiên lấy làm kinh hãi, lập tức vội vàng lui trở lại, không còn dám xâm nhập quá sâu, chỉ có thể một lần nữa trở lại bậc thang đá uốn lượn vòng vèo kia.
"Đây rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì?" Trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút phiền muộn, Thiết Thi Bọc và Xích Vân Tang cũng đã không thấy bóng dáng. Lục Tiểu Thiên hơi suy nghĩ một chút, mặc dù tu vi của Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc hơn xa hắn, bất quá thần thức chưa chắc sẽ mạnh hơn hắn quá nhiều. Bản thân hắn tiến vào trong sương mù màu trắng kia, còn như là con ruồi không đầu, hai người bọn họ hẳn là sẽ không tiến vào trong sương mù đó, xem ra cứ đi dọc theo bậc thang đá tìm tới là được.
Trong lòng đã có phán đoán đại khái, lui lại cũng không có đường lui, Lục Tiểu Thiên liền bước nhanh hơn trên bậc thang đá, cực nhanh đi sâu vào bên trong. Lục Tiểu Thiên hành tẩu ở trong sương mù, phảng phất như đặt chân lên thang trời vậy, dạo bước trên không trung.