Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 683 - Chương 683: Ngàn Năm Tuyết Lâm Thạch

Chương 683: Ngàn năm Tuyết Lâm Thạch Chương 683: Ngàn năm Tuyết Lâm Thạch

Thiết Thi Bọc cũng chưa hề buông lỏng cảnh giác với Lục Tiểu Thiên, chỉ là khi một chưởng của y sắp vỗ vào ngực Lục Tiểu Thiên. Thì thấy Lục Tiểu Thiên lại hoảng hốt cúi đầu, nên không thể nhìn thấy nụ cười mỉa mai của hắn.

Trong khoảng khắc một chưởng của Thiết Thi Bọc sắp chạm vào ngực Lục Tiểu Thiên, tốc độ của Lục Tiểu Thiên lần nữa bạo tăng. Hắn cũng không hề ngăn cản một chưởng đó của Thiết Thi Bọc, mà thân thể mạnh mẽ lao tới nghênh đón, khiến cho một chưởng đó không kịp phát huy hết lực lượng vốn có. Hơn nữa Lục Tiểu Thiên còn tung ra một chưởng ngược lại về phía Thiết Thi Bọc, lúc này hắn đã phục dụng nguyên thần tinh phách của cửu giai Thổ Hỏa song hệ Cự Giao, lực bạo phát đã không hề dưới Thiết Thi Bọc.

Sau khi phục dụng nguyên thần tinh phách của cự Giao, với thực lực của Lục Tiểu Thiên lúc này, hoàn toàn có năng lực tránh khỏi một chưởng đó của Thiết Thi Bọc. Nhưng hắn lại vô cùng kiêng kị với Dạ Minh Cốt Khí đang khóa chặt Xích Vân Tang kia của Thiết Thi Bọc, nên đã để bản thân chịu chút thương thế để đổi lấy cơ hội có thể đồng thời đả thương ngược lại Thiết Thi Bọc thì vẫn rất là đáng giá. Cho dù nguyên thần tinh phách của cửu giai đỉnh phong cự Giao vô cùng lợi hại, Lục Tiểu Thiên cũng không hề nắm chắt có thể giết chết được Thiết Thi Bọc, càng huống chi đối phương vẫn còn có thể khống chế bốn cây Minh Dạ Cốt Khí cực kỳ tà dị kia.

Nếu như suy đoán của Lục Tiểu Thiên là thật, hắn liền có thể nhất cử lật ngược thế cờ. Nếu như đoán sai, cũng bất quá là vẫn lạc sớm một chút mà thôi. Khi Lục Tiểu Thiên lật bàn tay lại, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một bạch sắc tiểu cầu chớp động hàn quang. Từ một khắc tiểu cầu này xuất hiện, nhiệt độ xung quanh liền bắt đầu giảm xuống kịch liệt. Ngay cả Lục Tiểu Thiên là người sở hữu nó, cũng cảm giác được khi lấy ra bạch sắc tiểu cầu nhỏ như quả trứng gà này ra, cả cánh tay phải không khỏi trở nên tê dại đi.

"Ngàn năm Tuyết Lâm Thạch!"

Trong mắt Thiết Thi Bọc lóe qua một tia thần sắc bất khả tư nghị, khó có thể tin được. Y không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên lại có thể đột nhiên lấy ra một vật chí hàn như vậy.

Tuyết Lâm Thạch vừa chạm tới Thiết Thi Bọc, lập tức hóa thành một đạo hàn khí chui vào trong cơ thể Thiết Thi Bọc.

Hai mắt Thiết Thi Bọc hiện ra một tia thần sắc cực kỳ thống khổ. Còn Lục Tiểu Thiên vẫn trúng một chưởng của Thiết Thi Bọc, cho dù chỉ có một phần lực lượng, nhưng vẫn bị đánh thổ huyết bay ngược ra sau.

Bất quá lúc này Thiết Thi Bọc cũng không có biện pháp tiếp tục công kích thêm nữa. Bởi vì đang có một lượng lớn hàn khí màu trắng đã tràn ra khắp toàn thân Thiết Thi Bọc, tuy vẫn chưa hoàn toàn đông cứng y, nhưng một tầng sương trắng nhàn nhạt đó, lại giống như là băng tuyết vạn cổ không tan.

Thiết Thi Bọc không chịu được mà ngã ra mặt đất, thân thể run lên lẩy bẩy, không còn chút uy phong nào trước đó. Trong mắt tràn đầy sự thống khổ từ sâu trong tận linh hồn.

Lục Tiểu Thiên đứng dậy che lấy vết thương ở ngực, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng coi như hắn đã cược thắng rồi.

"La đạo hữu, ta phải xưng hô đạo hữu như thế nào đây." Lục Tiểu Thiên lau đi vết máu nơi khóe miệng, không chút do dự mà vận dụng lực lượng bên trong Pháp Châu, sử dụng Hàn Băng Chi Dũ trị liệu thương thế trong cơ thể. Tuy rằng đã giảm bớt đi một phần lực lượng của một chưởng đó, nhưng đối phương trực tiếp đánh trúng trước ngực, vẫn gây ra cho hắn thương thế không nhỏ. Lúc này dưới tình hình như thế, nguy cơ vẫn còn chưa hoàn toàn giải trừ, tự nhiên là thời khắc nào cũng phải giữ lấy trạng thái tốt nhất.

Lục Tiểu Thiên một bên nói, một bên đi về phía Thiết Thi Bọc đang nằm run rẩy trên mặt đất, trong lời nói mang theo một tia ý tứ trêu chọc.

"Ngươi, ngươi làm sao lại biết thân phận của ta?" Ánh mắt Thiết Thi Bọc nhìn Lục Tiểu Thiên tràn đầy thần sắc kinh ngạc, khó có thể tin nổi. Thân phận của y chỉ có bản thân y biết được, hơn nữa còn là chuyện của hơn một trăm năm trước. Tên thanh niên tóc bạc trước mắt tuyệt đối là mới cùng Xích Vân Tang tiến vào Phiêu Miểu Điện, ngay cả người chí thân xuất hiện ở trước mặt, cũng tuyệt đối không thể nào nhận ra được y. Tên tiểu tử tóc bạc trước mặt này không ngờ chỉ một lời đã nói ra được thân phận của y.

"Rất khó đoán sao? Phụ thân của La Bình Nhi, trời sinh Độc Âm Chi Thể, tương bồi tương sinh với nguyên thần. Khi thân thể tiếp xúc với vật chí hàn, liền sẽ phát tác ra hàn khí kinh người, đau đớn sống không bằng chết. Pháp lực toàn thân không thể điều động một chút nào." Lục Tiểu Thiên híp mắt nhìn Thiết Thi Bọc, xác thực Thiết Thi Bọc lúc này đã mất đi năng lực phản kháng, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi làm sao lại đoán được là ta?" Trong lời nói của Thiết Thi Bọc mang theo vài phần tức giận. Nghìn tính vạn tính, tính đến cả thực lực của Lục Tiểu Thiên, nhưng không thể nào tính được Lục Tiểu Thiên lại ra kỳ chiêu như vậy, lợi dụng loại đồ vật chí hàn ngàn năm Tuyết Lâm Thạch khắc chế y. Nếu không cho dù chiến lực của Lục Tiểu Thiên có tăng thêm mấy tầng đi nữa, ở cái địa phương lên trời không đường, xuống đất không lối như thế này, cũng bất quá có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian mà thôi, tuyệt đối không thể nào bay ra khỏi lòng bàn tay của y.

Thực tế cũng gần giống như những gì mà Thiết Thi Bọc suy nghĩ. Nếu như không có cái biến cố này, Lục Tiểu Thiên tự thấy dù trên tay bản thân còn có nguyên thần tinh phách của cửu giai đỉnh phong cự Giao và Yêu Ưng, cuối cùng khẳng định cũng không thể nào chống cự được Thiết Thi Bọc, càng huống chi đối phương còn có khả năng khống chế bốn cây Dạ Minh Cốt Khí kia. Cho dù chỉ có thể phát huy ra một bộ phận nhỏ lực lượng trong đó, Lục Tiểu Thiên cũng khó có thể chống lại. Ngay cả nhân vật lợi hại như Xích Vân Tang, còn bị Dạ Minh Cốt Khí trực tiếp đinh trên cành cây, mất đi năng lực phản kháng, càng huống chi là hắn. Đơn đả độc đấu, hắn còn tuyệt đối không phải là đối thủ của Xích Vân Tang.
Bình Luận (0)
Comment