Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 689 - Chương 689: Phúc Duyên

Chương 689: Phúc duyên Chương 689: Phúc duyên

"La mỗ ta xông xáo Tu Tiên giới nhiều năm như vậy, cũng tịnh chưa từng nhìn thấy linh cầm nào kỳ lạ như vậy. Bất quá từ tình hình trước mắt mà thấy, thật sự không thể nào coi thường được. Ngươi có được con linh cầm này, lại có Đế Khôn tương trợ, cũng coi như là một người có phúc duyên sâu dày." La Trung Đình thở dài yếu ớt nói.

Phúc duyên, một thứ hư vô mờ ảo, nhưng tu tiên giả lại vô cùng tin tưởng điều này. Đạo tu tiên, bản thân không phải cũng hư vô mờ ảo sao? Giống như Xích Vân Tang, đám người Vương Đà Quái, những tu sĩ cùng nhau tiến vào Phiêu Miểu Điện mà nói, những người cuối cùng còn sống, cũng không phải là người có thực lực mạnh nhất.

Thực lực mạnh chỉ là tỉ lệ sinh tồn sẽ cao hơn một chút, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Lục Tiểu Thiên tự thấy bản thân có thể sống tới hiện tại, mấu chốt nhất đương nhiên là do hắn biết trước được nhược điểm của Cát Trường Đình. Về phần Xích Vân Tang, nói cho cùng cũng đều do La Trung Đình gây nên. Nếu không phải La Trung Đình đã làm trọng thương Xích Vân Tang trước, cho dù hắn có biện pháp đối phó với Xích Nam Linh Hỏa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Xích Vân Tang.

Nhưng ngoại trừ việc hắn biết được bí mật Độc Âm Chi Thể của La Trung Đình ra, vận khí của những yếu tố khác cũng là không hề tồi.

Lục Tiểu Thiên tạm thời không để ý tới La Trung Đình, mà trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, ngũ tâm triều thiên, nhắm mắt đả tọa.

Trên thực tế hắn cũng đầy một bụng nghi vấn. Nhưng tình hình hiện tại của La Trung Đình tuy rằng bị hắn phong ấn bên trong Cấm Hồn Châu. Nhưng La Trung Đình lại là kỳ hóa khả cư*, hắn cũng không thể nào làm gì được La Trung Đình, cũng không thể trực tiếp diệt sát đối phương. Phỏng chừng hiện tại trong lòng La Trung Đình cũng có không ít nghi hoặc, lúc này ai mở lời muốn giải đáp nghi hoặc trước, quyền chủ động tự nhiên cũng sẽ yếu đi vài phần.

*kỳ hóa khả cư: tích trữ hàng kiếm để bán giá cao. Ý là La Trung Đình vẫn còn có giá trị lợi dụng.

Hơn nữa xảy ra tràng tranh đấu so kè sự nhẫn nại này, phần nhiều là vì trước đó khi phong ấn nguyên thần của La Trung Đình, Lục Tiểu Thiên đã đồng thời sử dụng cả năm đạo nguyên thần, tiêu hao cũng không phải nhỏ. Lúc này sự tình đã có được kết cục tạm ổn, lập tức trong người xuất hiện cảm giác kiệt sức vì lao lực quá độ.

Cũng may hiện tại cũng coi như có được một kết quả tương đối tốt, nỗi lo về sau tạm thời đã được giải quyết. Về phần có thể thuận lợi ra ngoài hay không, Lục Tiểu Thiên tạm thời cũng không gấp. Ở nơi này tu luyện hay là ở địa phương khác tu luyện đối với hắn mà nói không có quá nhiều khác biệt, hơn nữa loại việc này muốn gấp cũng không thể nào gấp được.

Một hơi điều dưỡng hết hai ngày, vô luận là thân thể, hay là tinh thần đều đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

Khi hai mắt Lục Tiểu Thiên mở bừng, một đạo tinh mang lóe qua. Từ khi tiến vào Phiêu Miểu Điện đến nay, vô số lần ác chiến, vô luận là pháp lực, hay là tâm trí đều đã trải qua không ít rèn luyện. Lúc này không chỉ pháp lực của Lục Tiểu Thiên ngày càng tinh thâm, hơn nữa cảnh giới cũng càng thêm vững chắc, đã hoàn toàn khác xa lúc mới kết đan.

Hiện tại hơn mười năm qua đi trong Phiêu Miểu Điện này, Lục Tiểu Thiên cảm thấy tốc độ tăng trưởng pháp lực của bản thân còn nhanh hơn ngày xưa một chút. Có lẽ bởi vì hoàn cảnh nguy hiểm sinh tử bên trong Phiêu Miểu Điện này, vì sinh tồn, tốc độ tăng trưởng thực lực cũng bị mài dũa tăng tiến nhanh hơn.

Lục Tiểu Thiên có một cái cảm giác. Thời gian bản thân tiến vào Kim Đan sơ kỳ tuy rằng không phải dài, nhưng liên tục trải qua ác chiến, đặc biệt là trận chiến với Vương Đà Quái, Hùng Bá, còn có Xích Vân Tang, cũng như hủy diệt thân thể Thiết Thi Bọc của La Trung Đình, không có trận chiến nào mà hắn không chiến đấu vượt giai. Loại chiến đấu vượt giai như thế này, trận nào cũng cực kỳ nguy hiểm, bước đi giữa lằn ranh sinh tử và vận khí.

Hiện tại hắn vẫn còn có thể tiếp tục đứng đây, lợi ích đạt được cũng không thể nào đong đếm. Chiến đấu với những đối thủ có cảnh giới tu vi cao hơn bản thân, hắn cũng có được sự hiểu biết nhất định về tu vi, pháp lực tinh thuần cũng như cách vận dụng pháp lực của những Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ này. Điều này cũng có lợi ích vô cùng to lớn với việc đột phá tu vi của bản thân.

Tuy rằng tiến vào Kim Đan kỳ bất quá chỉ mới hơn ba mươi năm, nhưng Lục Tiểu Thiên mơ hồ cảm thấy bản thân tựa hồ đã cách Kim Đan trung kỳ không còn xa nữa. Hiện tại bản thân hắn khi đối mặt với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ vẫn còn có thực lực đối kháng trong thời gian ngắn. Một khi chiến đấu kéo dài, chắc chắn sẽ rơi xuống thế hạ phong. Nhưng một khi đột phá tới Kim Đan trung kỳ, có lẽ loại tình huống này sẽ được cải thiện hơn nhiều.

"Cuối cùng thì ngươi cũng đã khôi phục, xem ra pháp lực tựa hồ có chút tinh tiến." La Trung Đình nhìn thấy Lục Tiểu Thiên mở bừng mắt, liền lên tiếng.

"Vẫn tạm được, so với dạng cao thủ như các ngươi thì ta vẫn còn kém xa." Lục Tiểu Thiên nhàn nhạt trả lời một câu.

"Tu vi là cần thời gian đi tích lũy thành, không có phương pháp đi đường tắt nào. Ngươi và chúng ta không giống nhau. Với niên kỉ của ngươi hiện tại, chắc hẳn còn chưa vượt quá hai trăm tuổi, nhưng đã có tu vi và thực lực như hiện tại, đã là vô cùng khó có được." La Trung Đình thở dài nói.

Lục Tiểu Thiên sửng sốt. Hắn rất ít khí để tâm đi tính xem bản thân hiện tại đã bao nhiêu tuổi. Nhưng qua lời nói của La Trung Đình, bản thân hắn cũng nhẩm tính một lúc. Bản thân hiện tại có lẽ là khoảng một trăm hai mươi tuổi, hẳn là còn chưa tới. Đây còn là do lúc trước hắn vì nghiên cứu Ngũ Hành trận pháp mà tạm thời buông bỏ việc tu luyện, nếu không thời gian kết đan sẽ còn sớm hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment