Chương 724: Thanh Trúc Nhưỡng
Chương 724: Thanh Trúc Nhưỡng
Trần Uy Hầu Tào Thắng cũng là một phương công hầu thuộc về Đại Tề Quốc, bởi vì chiến công hiển hách, lại cộng thêm bản thân pháp lực cao thâm, nên được phong là Trấn Uy Hầu.
"Tiểu nhị, mang đến cho ta một bình Thanh Trúc Nhưỡng lâu năm, và thêm mười cân thịt bò từ Hề Vân Cốc." Lúc này một lão giả chừng năm mươi tuổi với râu và tóc hoa râm từ ngoài cửa bước vào, trông tu vi cũng không cao, chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, bất quá trông khí thế của lão lại còn cao hơn một số tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường một chút.
“Được rồi, hóa ra là Tào đại quản gia đã tới, xin ngài đợi một chút, tôi đi hâm một vò rượu cho Tào gia trước.” Tiểu nhị trong tiệm nhiệt tình đáp lại, dẫn Tào Côn lên một chỗ ngồi riêng biệt trên lầu.
Tần Lĩnh Đại Đế đã khai sáng thời đại Tiên triều ở Xích Uyên Đại Lục. Sự chia cắt giữa những tu tiên giả và những kẻ phàm nhân thế tục cũng không còn rõ ràng như trước nữa. Theo thời gian trôi đi, các cấp bậc và danh xưng giữa những tu tiên giả và phàm nhân thế tục đã dần dần trở nên lẫn lộn. Nếu như không phải có chút hiểu biết về vùng đất này, so sánh với Vọng Nguyệt tu tiên giới, Lục Tiểu Thiên còn tưởng rằng bản thân đã đi tới một tiểu trấn nào đó ở quốc già phàm tục.
Lúc này, Lục Tiểu Thiên đang ngồi bên cửa sổ ánh mắt cũng khẽ động, lộ ra một tia mỉm cười. Hắn ở Vô Thương thành ngây người mấy tháng trời, ngoại trừ tìm hiểu một số tình huống đại khái của Xích Uyên Đại Lục ra, hắn còn bôn ba để tìm hiểu về việc luyện chế pháp khí mới của bản thân, Thất Cấp Phù Đồ!
Tuy nhiên, việc luyện chế Thất Cấp Phù Đồ lại có quan hệ mật thiết với cái giếng khô bị bỏ hoang trong Trấn Uy Hầu Phủ. Để có thể lợi dụng cái giếng bỏ hoang kia một cách an toàn, Lục Tiểu Thiên đã dày công khổ tâm suy nghĩ hết mấy tháng qua. Và vấn đề mấu chốt nằm ở trên người tên Tào Côn này. Quản gia của Trấn Uy Hầu Phủ.
Vài tháng trước, sau khi Lục Tiểu Thiên rời khỏi Trấn Uy Hầu Phủ. Vì tìm kiếm cơ hội tiến vào Trấn Uy Hầu Phủ lần nữa, Lục Tiểu Thiên đã phủ phục ngồi quan sát ở phụ cận Trấn Uy Hầu Phủ hơn mười ngày, tìm hiểu rõ các quy luật ra vào Trấn Uy Hầu Phủ mỗi ngày của tạp dịch và thị vệ. Bao gồm cả Tào Côn này. Lục Tiểu Thiên có thể dễ dàng theo sau những người tạp dịch. Với tu vi của hắn, muốn cạy miệng của một người tạp dịch bình thường tự nhiên không phải là một chuyện khó. Từ trong miệng những người tạp dịch này, Lục Tiểu Thiên biết được rằng Tào Côn cũng không hề đơn giản như là biểu hiện bên ngoài. Tào Côn ba đời đều là quản gia của Tào Phủ, trung thành tuyệt đối. Y vốn là họ Lưu, về sau lại sửa thành họ Tào. Vốn dĩ, Tào Côn cũng là một cao thủ Kim Đan trung kỳ, chỉ bất quá chiến công của Trấn Uy Hầu Tào Thắng là từ chém giết trên chiến trường có được, sát khí rất nặng, tự nhiên là có không ít cừu gia.
Một lần, cửu gia tấn công Trấn Uy Hầu Phủ vào ban đêm, bị cao thủ của Tào phủ đánh lui. Nhưng Tào Côn vì bảo hộ Tào Thắng, trúng phải ám toàn của tà tu. Một thân tu vi đại giảm, may mắn bảo trụ được tính mạng, nhưng tu vi lại không còn cách nào khôi phục lại như trước. Chỉ bất quá thân là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ, thọ nguyên cũng không vì thương thế mà bị ảnh hưởng, nếu không hiện tại y sớm đã thọ tận mà nằm sâu dưới ba tấc đất rồi.
Cũng chính vì lý do này mà Trấn Uy Hầu đã xem Tào Côn như huynh trưởng, có Trấn Uy Hầu ở phía sau chống lưng, tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường quả thật không dám trêu vào tên Tào Côn Tào quản gia thực lực chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ này.
Vốn dĩ Lục Tiểu Thiên cũng không đặt lực chú ý lên người này, nhưng trong một lần tình cờ, Lục Tiểu Thiên đi theo Tào Côn đến cái tửu quán có quy mô cũng không lớn này đã phát hiện ra một bí mật của Tào Côn. Người này rất thích uống rượu, đặc biệt yêu thích Thanh Trúc Nhưỡng. Thật trùng hợp chính là, Lục Tiểu Thiên trước đây đã có được không ít phối phương về linh tửu từ chỗ Mạc Vấn Thiên và Mạnh lão quái, bao gồm cả loại Thanh Trúc Nhưỡng này trong đó. Linh khí ở Xích Uyên Đại Lục tuy rằng còn nồng đậm hơn cả Lam Ma Hải Vực, nhưng về đạo chưng cất rượu tựa hồ lại không hề quá nổi bật. Ít nhất tửu nhưỡng bên chỗ Vô Thương Thành này kém xa Mạc Vấn Thiên và Mạnh lão quái, những người kế thừa y bất của Túy Tu.
Thanh Trúc Nhưỡng có rất nhiều loại, nếu như chỉ đơn thuần là Thanh Trúc Nhưỡng ủ lâu năm, Lục Tiểu Thiên cũng không có cách nào thừa dịp xen vào. Dù sao muốn ủ cất phải cần một đoạn thời gian, Lục Tiểu Thiên không có khả năng chờ đợi như thế. Cũng may mầm non của những linh trúc đó cũng có thể dùng để ủ rượu, chỉ là muốn thu thập mầm non linh trúc này cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Linh trúc bình thường thời gian nảy mầm đều có hạn, không thể nào có được sản lượng đại quy mô, chỉ có thể dùng một số lá linh trúc già chất lượng kém một chút thay thế. Bất quá đây cũng không phải là vấn đề quá lớn với Lục Tiểu Thiên, hắn có thể tiến hành thôi luyện bên trong kết giới. Hơn nữa trong tay hắn cũng đang nắm giữ không dưới mấy chục loại hạt giống linh trúc, trong đó có mấy loại đẳng cấp rất cao nữa. Dùng để ủ chế Thanh Trúc Nhưỡng mặc dù không trải qua thời gian lắng động, nhưng bởi vì nguyên liệu tốt hơn, hương vị khi ủ chế ra, so với loại Thanh Trúc Nhưỡng lâu năm bình thường còn mê người hơn không chỉ một bậc.
Cứ vài ngày, Tào Côn đều sẽ đến tửu quán này uống rượu. Lục Tiểu Thiên cũng đã nắm rõ quy luật xuất hiện của người này, nên mới ở trong tửu quán đợi sẵn từ trước. Nhìn thấy Tào Côn đã ngồi vào chỗ của mình, Lục Tiểu Thiên không chút hoang mang, từ trong túi trữ vật của mình lấy ra một bình Thanh Trúc Nhưỡng, rót cho bản thân một chén nhỏ. Lập tức trong tửu quán tràn ngập một hương thơm tươi mát êm dịu, hương thơm Thanh Trúc Nhưỡng này đặc biệt ngưng mà không tán, ngay cả Lục Tiểu Thiên ngửi thấy cũng không khỏi có chút động lòng. Trong tửu quán những người tu vi thấp hơn một chút sau khi ngửi được mùi thơm trong trẻo êm dịu của rượu, không ai mà không liếc mắt nhìn qua.
Tào Côn vừa mới ngồi vào chỗ lại đột nhiên đứng dậy, bàn tay có chút lúng túng, do dự một chút rồi đi về phía nơi Lục Tiểu Thiên đang ngồi.