Chương 728: Lĩnh ngộ trong vô thức
Chương 728: Lĩnh ngộ trong vô thức
Lục Tiểu Thiên đưa tay ra, một tiểu nhân bằng gỗ to cỡ bàn tay do Thương Vân mộc luyện chế thành, gương mặt giống hệt bản thân lơ lửng trong lòng bàn tay, hắn không khỏi mỉm cười.
Mức độ hấp thụ sát thương của Khôi Lỗi Oa Oa này cũng sẽ dần dần tăng cao theo mức độ uẫn dưỡng của bản thân. Hiện tại năng lực hấp thụ sát thương của nó rõ ràng đã tăng cao thêm vài phần so với trước, có thể nói là một kiện bảo vật hộ thân cực phẩm. Vào lúc mấu chốt có thể chết thay cho bản thân, tương đương với việc có thêm một mạng, không có cách nào có thể miêu tả được trình độ trân quý của nó, một khi bại lộ ra ngoài, đủ để khiến cho tu sĩ Kim Đan kỳ trở nên điên cuồng.
Chỉ là không biết nó có tác dụng với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hay không, trong mắt Lục Tiểu Thiên lộ ra vài tia thần sắc mê mang, nhưng rất nhanh liền thanh tỉnh trở lại. Nguyên Anh kỳ cũng không biết là chuyện bao lâu sau này, sợ rằng cho dù nhanh cũng phải mất hàng trăm năm. Cảnh giới tu vi lại càng như là một trời một vực, đồ vật hữu dụng với tu sĩ Kim Đan kỳ nhưng đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, sợ rằng cũng chưa hẳn có thể tạo được tác dụng bao lớn.
Suy nghĩ lúc này quả thật có chút quá xa vời rồi.
Lục Tiểu Thiên ở trong Trấn Uy Hầu Phủ cũng không có bất kỳ hành động khác thường nào, bình thường chỉ là bận rộn cho việc tu luyện của bản thân, ngẫu nhiên cũng chăm sóc một chút liên hoa và liên diệp bên trong liên trì. Về phần những linh thú trong Hầu phủ mà Tào Côn nói, ngược lại rất ít khi chạy tới đây.
Liên trì trồng Xích Diệp Liên này có phương viên mấy chục dặm, khi gió thổi qua, những liên diệp to bằng cái bồ đoàn khẽ lay động, tán phát ra một mùi hương tươi mát. Liên diệp màu đỏ rực giống như từng đoàn liệt diễm nổi bồng bềnh trên mặt nước, khung cảnh cũng khá là độc đáo.
Thỉnh thoảng cũng có công tử, tiểu thư của Trấn Uy Hầu Phủ đi tới liên trì này chèo thuyền du ngoạn. Một tới hai đi*, đại công tử Tào Uy, nhị công tử Tào Báo, tam tiểu thư Tào Hỉ Nhi của Trấn Uy Hầu Phủ, còn có mấy công tử tiểu thư của mấy thế gia khác trong Vô Thương Thành, Lục Tiểu Thiên cũng nhận ra một số trong đó. Tu vi đa phần chỉ là Trúc Cơ kỳ, mỗi lần khi đám hào môn quý tộc trẻ tuổi này tới đây du ngoạn, Lục Tiểu Thiên cũng đều sẽ tránh đi xa một chút, tránh để cho đám người này sai sử.
*Một tới hai đi: thời gian bình lặng trôi qua, dần dần phát sinh một số tình huống không dự liệu được.
Trong số đó, nhị công tử Tào Báo của Hầu phủ là tính khí xấu nhất, hở tí là la mắng tùy tùng bên cạnh. Lục Tiểu Thiên tránh ở xa xa đã nhìn thấy qua mấy lần. Thân phận của hắn ở Hầu phủ tuy rằng chỉ là một tên tạp dịch, tồn tại tương đương với hạ nhân. Nếu thật sự để Tào Báo có cơ hội, bị y giáo huấn một phen thì quả thật là không đáng. Cũng may dựa vào tu vi của hắn, mỗi lần trước khi đám người này đi tới, đều đã tránh đi rất xa.
Nửa năm sau vào một ngày nào đó, Lục Tiểu Thiên ngồi xếp bằng trong một tiểu viện được bài trí đơn giản, ngũ tâm triều thiên khoanh chân ngồi đả tọa. Trong đan điền, một tầng ánh sáng trong suốt bao phủ một thanh tiểu kiếm theo pháp lực không ngừng du tẩu bên trong kinh mạch. Mà lúc này chủ nguyên thần của Lục Tiểu Thiên lại đang chìm đắm bên trong Ngộ Kiếm Thạch Bi. Lúc này vô số kiếm khí trong thạch bi không ngừng hội tụ lại, một kiếm tiếp một kiếm, trong hư không tối tăm mờ mịt chém ra một vết tích giống như là quỷ phủ thần công. Kiếm khí hư vô mờ ảo. Một khắc trước hắn cảm giác kiếm khí đó vô cùng xa xôi, nhưng một khắc sau, kiếm khí đã xuất hiện ở trước mặt.
Trong lúc vô thức, Lục Tiểu Thiên không hề hay biết thời gian bản thân chìm đắm vào trong Ngộ Kiếm Thạch Bi đó càng ngày càng dài. Thậm chí liên tiếp mấy ngày cũng không hề tỉnh lại.
Một ngày nọ, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy kiếm ý đầy trời, trong não hải tựa hồ lóe qua một đạo linh quang, cảm thấy kiếm ý xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng linh động.
Kiếm khí chém ra trong hư không bỗng nhiên hình thành một bức màn ánh sáng màu xanh, sau đó không ngừng hội tụ về phía bức màn ánh sáng xanh đó, trông như vô cùng hỗn loạn. Nhưng rất nhanh Lục Tiểu Thiên lại khẽ di một tiếng. Những kiếm khí nhìn như vô cùng hỗn loạn này, không ngờ lại hiện ra theo một quy luật nhất định. Tám thành bốn, bốn thành hai, hai thành một. Sự phân bố của mỗi một đạo kiếm khí cũng đều rất có chương pháp.
"Cái này, không ngờ lại là trận pháp, trận pháp do kiếm khí tạo thành!" Trong lòng Lục Tiểu Thiên kinh hãi.
Cuối cùng, những kiếm khí này tụ lại thành tám quầng sáng trong suốt. Trong mỗi quầng sáng đều chứa đựng một thanh kiếm nhỏ sắc bén, mang theo kiếm ý kinh người. Nó giống hệt như thanh kiếm nhỏ được quầng sáng trong suốt bao bọc trong cơ thể của Lục Tiểu Thiên và kiếm thai nhìn thấy trong Phiêu Miểu Điện kia, nhưng khí tức mạnh yếu lại hơi có chút khác biệt.
Lục Tiểu Thiên cảm giác tám thanh tiểu kiếm đó hội tụ lại cùng nhau, rồi đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm mang dọa người, đánh về phía mi tâm Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên không kịp tránh né, kêu lên đau đớn. Chỉ cảm thấy trong đầu có một đạo kiếm ý dời sông lấp biển. Ngay cả với nghị lực của hắn, cơ hồ cũng khó mà thừa nhận nổi. Nỗi thống khổ này không ngờ cũng không thua gì khi hắn tu luyện Liệt Thần Bí Thuật. Dưới nỗi thống khổ đáng sợ này, kẻ nghị lực kém một chút thậm chí có khả năng trực tiếp biến thành một kẻ đần độn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, loại đau đớn kịch liệt này mới bắt đầu dần dần giảm bớt. Khi Lục Tiểu Thiên tỉnh lại, phát hiện trong đầu có thêm một số hình ảnh kỳ lạ khó hiểu. Hình ảnh các đạo kiếm khí hội tụ cùng nhau hợp thành một tiểu kiếm bị bao phủ trong một quầng sáng trong suốt, tổng cộng là tám quầng sáng như vậy.
Tám thanh tiểu kiếm được bao bọc bởi quầng sáng trong suốt không ngừng diễn biến ra các loại đồ án. Trong mỗi một cái đồ án, tám khỏa kiếm châu trong suốt đều kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, mang đến cho người ta loại cảm giác hoàn mỹ vô khuyết, huyền ảo vô bì.