Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 730 - Chương 730: Phong Hỏa Linh Trận

Chương 730: Phong Hỏa Linh Trận Chương 730: Phong Hỏa Linh Trận

Lục Tiểu Thiên có chút trầm ngâm nhìn thoáng qua huynh đệ Tào Uy Tào Báo, trong lòng có rất nhiều cảm khái. Chỉ bất quá hắn không hề cho rằng loại phương thức này lại thích hợp với bản thân. Thiên tư bản thân có hạn, căn bản không thể lãng phí bất cứ thời gian nào, chỉ có trả giá nỗ lực gấp mười lần, trăm lần người thường mới có thể không bị rớt lại phía sau người khác quá xa. Nếu như không phải hắn một đường chém giết đến hiện tại, không ngừng ra vào các nơi hiểm địa, liều mạng chiến đấu với đám tu sĩ có tu vi cao hơn bản thân, căn bản không thể nào tìm đủ được linh vật để tấn giai tới hiện tại.

Con đường của mỗi người đều không giống nhau, cho dù bản thân hắn sinh ra ở Xích Uyên Đại Lục, phỏng chừng kết quả hôm nay cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu. Lục Tiểu Thiên cảm khái khẽ than một tiếng, thừa dịp khi Tào Uy chào hỏi mấy vị hảo bằng hữu của mình, gót chân hắn hơi động, thân hình liền bay ra xa mấy trượng, bay về phía phương hướng cái giếng bỏ hoang kia.

Sau hơn nửa năm, sự cảnh giác của Tào Côn đối với hắn đã gần như biến mất. Hơn nữa tính tình của tên Tào Côn này có thể coi như là một người hào sảng và ngay thẳng, không có quá nhiều âm mưu. Từ sau khi thân thể bị ám thương, tu vi từ Kim Đan trung kỳ rơi xuống tới Trúc Cơ hậu kỳ, cũng không còn nhiệt tình với việc tu luyện nữa. Bản thân Tào Côn cũng không hề hy vọng rằng vết thương của bản thân có thể bình phục. Mỗi qua một đoạn thời gian, y đều đến chỗ của Lục Tiểu Thiên để uống rượu và trò chuyện một lúc.

Trong toàn bộ Trấn Uy Hầu Phủ, những người tạp dịch bình thường đều có chút sợ hãi Tào Côn. nhưng Lục Tiểu Thiên lại không phải tới đây để làm tạp dịch, không có loại sợ hãi đó. Hai người trò chuyện rất hợp nhau. Thông qua Tào Côn, Lục Tiểu Thiên cũng biết được rất nhiều thông tin về Xích Uyên Đại Lục. Vài ngày trước, Lục Tiểu Thiên đã nói với Tào Côn phương pháp ủ chế mấy loại Thanh Trúc Nhưỡng, Tào Côn cũng đã tự mình chạy đi thu xếp, nên cũng đã không đến đây trong một đoạn thời gian rồi.

Ở nơi hẻo lánh gần hậu sơn này, cũng có mấy người tạp dịch và hộ vệ của Hầu Phủ, nhưng không ai dám quản Lục Tiểu Thiên, người mà Tào Côn cứ thỉnh thoảng vài ngày lại tới tìm hắn trò chuyện.

Lục Tiểu Thiên xe nhẹ đường quen đi tới cái giếng khô bị bỏ hoang, bên cạnh giếng mọc đầy mấy loại Hỏa hệ đằng mạn. Có hai loại trong số đó có hỏa độc thứ (gai nhọn có độc), nhưng những đằng mạn này tự nhiên không có uy hiếp gì đối với Lục Tiểu Thiên.

Thân hình Lục Tiểu Thiên khẽ động, liền nhảy xuống giếng. Đồng thời hắn cũng nhét vào trong miệng một viên Hàn Lộ Đan, chuyên giải hỏa độc. Mặc dù nửa năm qua hắn không hè bước vào cái giếng khô bỏ hoang này một bước, nhưng cũng đã thực hiện một số chuẩn bị tương ứng.

Khí tức hòa lẫn với Hỏa linh khí và Địa Viêm Hỏa Độc phả vào mặt, một luồng hơi nóng khô khốc khiến làn da hắn có chút cảm giác hơi đau.

Dược lực của Hàn Lộ Đan chậm rãi tan ra trong cơ thể, cảm giác khô nóng lập tức tiêu tan, Lục Tiểu Thiên gia tăng tốc độ thêm vài phần, di chuyển dưới lòng giếng với tốc độ cao, nhắm về phương hướng có nhiệt lực kinh người chạy tới.

Thông đạo trong giếng có không ít Hỏa hệ khoáng thạch, còn có một ít Trung phẩm Hỏa hệ linh thạch chưa khai thác, xem ra nơi này trước kia từng là một cái mỏ Hỏa linh thạch, thì ra Tào Phủ chiếm cứ nơi này cũng là có nguyên nhân.

"Di ----" Lại đi được một lúc, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy trong một khoảng không gian rộng lớn có mười cây ngân châm lơ lửng, thô to hơn cánh tay trẻ con, dài ước chừng một thước, trên đó có khắc rất nhiều đồ án hoa văn cổ xưa.

"Phong Hỏa Linh Trận!" Lục Tiểu Thiên có thể cảm giác được một lượng lớn Địa Viêm Hỏa Độc, Địa Nguyệt Cương Sa từ bên kia trận pháp truyền đến, chỉ bất quá đều bị Phong Hỏa Linh Trận này ngăn cản, không thể đột phá qua bên này.

"Lúc đầu còn tưởng rằng những sợi Hỏa hệ đằng mạn đã hấp thu Địa Viêm Hỏa Độc, làm cho hỏa độc không tiết ra ngoài, không nghĩ tới trong giếng còn có một càn khôn khác." Lục Tiểu Thiên Không khỏi lộ ra vẻ mặt có chút sững sờ.

Phong Hỏa Linh Trận này chính là một đạo bình chướng giống như một tảng đá chặn lại nước lũ ở bên kia. Một khi trận pháp này bị phá hủy cũng tương đương với việc lấy tảng đá kia ra. Kẻ nào phá hủy trận pháp này sẽ lập tức bị Địa Viêm Hỏa Độc và Địa Nguyệt Cương nhấn chìm, cho dù là Kim Đan tu sĩ cũng không có thời gian chạy trốn. Có năng lực tiến sâu trong giếng trăm dặm như vậy, ít nhất cũng là tu sĩ Kim Đan Kỳ. Có thể có cái nhãn lực nhìn ra được điều mấu chốt trong này, với địa phương trọng yếu như thế Trấn Uy Hầu Phủ không phái người tới trông giữ cũng là điều bình thường.

"Phong Hỏa Linh Trận!" Lục Tiểu Thiên thân hình khẽ động, liền tiến vào trong trận, Phong Hỏa Linh Trận này cực kì kiên cố bền chắc, bất quá hắn đối với cái trận pháp này cũng coi như quen thuộc, không cần phải tốn hao thời gian quá lâu để thôi diễn phá trận.

Sau khi tiến vào trận pháp, Lục Tiểu Thiên cảm thấy một cỗ nhiệt khí phả vào trong mặt, còn chưa kịp phản ứng, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

"Hỏa độc và Địa Nguyệt Cương Sát thật là lợi hại." Bước vào trong Phong Hỏa Linh Trận, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy nham tương trong trận chảy khắp nơi dưới chân, và ngọn Địa Viêm Hỏa Độc gần như áp súc thành thực chất. Nếu không phải hắn sớm đã phục dụng Hàn Sương Đan, sợ rằng không thể nào ở trong trận này được dù chỉ là chốc lát.

Trong nham tướng chứa đầy khí kình hỏa hồng gần như sắp đổi thành màu xích kim, theo sự chuyển động của nham tương, mơ hồ hiện ra một bóng dáng hình lưỡi liềm, trông thực sự rất đẹp. Nhưng sẽ là một sai lầm khủng khiếp khi coi loại khí kình này như một món đồ vật xinh đẹp để thưởng thức. Đây chính là Địa Nguyệt Cương Sát, bất cứ sinh linh nào tới gần, cũng đều khiến cho này Địa Nguyệt Cương Sát công kích.

Lục Tiểu Thiên lơ lửng giữa không trung, hắn vung tay lên, bốn cây Ngân Diệp Phật Đồng thô to đã bị tước hết cành lá cắm vào lớp nham tương bên dưới.
Bình Luận (0)
Comment