Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 742 - Chương 742: Kiếm Khí Còn Sót Lại

Chương 742: Kiếm khí còn sót lại Chương 742: Kiếm khí còn sót lại

Tuy rằng Vô Thương Thành cũng có Nguyên Anh lão quái, nhưng những Nguyên Anh lão quái này chỉ tọa trấn nơi đây, mỗi người đều có việc của riêng mình, hoặc là bận rộn tu luyện, hay là những chuyện gì khác. Chỉ cần không phải liên quan đến thân thích của họ, một ít việc vặt vãnh căn bản bọn họ sẽ không tự mình xuất thủ đi quản. Nếu không một tên Ngân Lan Đại Đạo Tặc thì cần gì mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất thủ. Thiên hạ to lớn, nhiều việc như vậy, chẳng lẽ tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều phải quản hết sao.

Chỉ là tên Ngân Lan Đại Đạo Tặc này chắc chắn cũng không yếu, nhưng lần này mọi người đều không ngờ tới y lại bị một người áo đen của Trấn Uy Hầu Phủ bắn ra mấy tiễn làm trọng thương, phải ôm lấy vết thương bỏ chạy. Thậm chí sau trận chiến ở Trấn Uy Hầu Phủ, Ngân Lan Đại Đạo Tặc liền mai danh ẩn tích, hiển nhiên lời đồn Trấn Uy Hầu Phủ đánh trọng thương y không phải là giả. Tu sĩ bình thường thì vẫn còn đang suy đoán thật giả, nhưng Trấn Uy Hầu Phủ ở Vô Thương Thành cũng có một số bằng hữu, bọn họ biết rằng Trấn Uy Hầu Tào Thắng đã dốc hết tinh nhuệ trong Hầu Phủ đi Đại Tề Quốc ở phía Bắc ngăn cản thú triều, lúc này chính là lúc hư nhược nhất của Trấn Uy Hầu Phủ.

Ngân Lan Đại Đạo Tặc có một lần muốn bắt đi một vị tiểu thư quyền quý của Bắc Tề, suýt chút nữa bị Trấn Uy Hầu và hai cao thủ khác của Tào Phủ vây sát, vì thế mà đã kết xuống hận thù.

Lần này thừa dịp Trấn Uy Hầu vắng mặt tới xâm nhập, xác thực nắm bắt thời cơ rất tốt, chỉ là không nghĩ tới Trấn Uy Hầu Phủ lại còn có một tu sĩ Kim Đan kỳ lợi hại như vậy. Nên biết lúc trước Tào Thắng và hai tên tu sĩ Kim Đan kỳ vây sát mà còn để Ngân Lan Đại Đạo Tặc này chạy thoát. Hiện tại tên tu sĩ áo đen mới xuất hiện ở Trấn Uy Hầu Phủ này lại dựa vào sức một mình liền đánh trọng thương Ngân Lan Đại Đạo Tặc, có thể thấy được thực lực của người áo đen này, khiến cho những bằng hữu của Trấn Uy Hầu Tào Thắng càng thêm coi trọng Tào Thắng vài phần, cho rằng nội tình của Trấn Uy Hầu sợ rằng còn sâu hơn so với tưởng tượng của họ một chút.

Thời gian lặng lẽ trôi theo những lời đồn đại bên ngoài, trong lòng Lục Tiểu Thiên lại bỗng nhiên trầm xuống. Trải qua mấy chục lần lặp đi lặp lại, hắn phát hiện ra một cái quy luật vô cùng đặc thù. Tiểu kiếm trong suốt bên trong quầng sáng vô hình kết thành kiếm châu ở trong đan điền, lại không phải hoàn toàn thuộc về bản thân hắn. Chỉ là lúc trước sau khi lĩnh ngộ bên trong Ngộ Kiếm Thạch Bi, trong kiếm châu có lượng lớn khí tức của bản thân, nhưng kiếm khí do kiếm thai của Phiêu Miểu Tôn Giả phát ra vẫn không hề bị hắn luyện hóa hoàn toàn. Thay vào đó nó hóa thành một tồn tại ẩn nấp bên trong kiếm châu, xen lẫn với kiếm ý mà bản thân Lục Tiểu Thiên lĩnh ngộ, khiến nó càng thêm khó bị phát hiện, cứ phiêu phù bất định, thậm chí Lục Tiểu Thiên đã khó mà phân biệt ra được kiếm khí thuộc về Phiêu Miểu Tôn Giả và kiếm ý mà bản thân lĩnh ngộ, chỉ biết rằng những kiếm khí đó thật sự có tồn tại bên trong kiếm châu, có thể giúp đỡ hắn nhanh chóng lĩnh ngộ được Ngộ Kiếm Thạch Bi.

Có lẽ là do cảnh giới của Phiêu Miểu Tôn Giả quá cao, cường giả cấp bậc nửa bước Hóa Thần. Nếu như không phải đại chiến của mấy đại cường giả dẫn phát lôi kiếp quá mức kinh thế hãi tục, Phiêu Miểu Tôn Giả đã trở thành cao thủ Hóa Thần Kỳ cũng nói không chừng. Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia suy nghĩ, cảnh giới song phương chênh lệch quá lớn. Ngay cả là Nguyên Anh kỳ, Lục Tiểu Thiên lúc này cũng còn khó mà nhìn theo được bóng lưng đó, thậm chí không cách nào ước đoán được thủ đoạn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, càng huống chi là tồn tại siêu việt qua cả đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Xem ra chỉ thể đợi sau này cảnh giới được tăng cao, hoặc là lĩnh ngộ Phiêu Miểu Kiếm Đạo càng sâu hơn, mới có thể triệt để bài trừ cái tai họa ngầm còn sót lại bên trong cơ thể. Từ điều này cho thấy, việc tu luyện Phiêu Miểu Kiếm Quyết càng không thể nào buông lỏng. Sau khi liên tục suy nghĩ, Lục Tiểu Thiên có được một cái kết luận như vậy. Cũng may lúc này bản thân đã có một cái Uẫn Linh Hồ hoàn chỉnh, nếu không, việc vừa đồng thời tu luyện mấy loại công pháp lại vừa uẫn dưỡng pháp khí thì sợ rằng dù hắn có năm đạo nguyên thần, cũng không thể nào ứng phó nổi. Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng cần phải có đan dược sung túc để bù đắp sự tiêu hao, nếu không pháp lực tu vi cũng sẽ nửa bước không tiến.

Lục Tiểu Thiên duỗi hai cánh tay ra, giống như chim Ưng trong bầu trời đêm, bay về phía trời cao. Thân hình nhanh chóng biến mất trong màn đêm vô tận. Chỉ là lúc này Lục Tiểu Thiên lại không hề chú ý tới, ngay trong tiểu viện nơi hắn ở, còn có một đôi mắt cũng nhìn theo bóng lưng hắn biến mất trong màn đen mờ ảo với thần sắc đầy suy tư.

Lục Tiểu Thiên xe nhẹ đường quen đi tới khu giếng khô bỏ hoang, tiến vào Phong Linh Hỏa Trận. Hỏa linh khí quen thuộc xen lẫn với Địa Viêm Hỏa Độc, còn có khí tức của Địa Nguyệt Cương Sát, Lục Tiểu Thiên ăn vào một viên Hàn Lộ Đan, khí tức mát lạnh tan ra trong cơ thể, ngăn cách Địa Viêm Hỏa Độc ở bên ngoài cơ thể, Lục Tiểu Thiên thuần thục ném ra mấy gốc Ngân Diệp Phật Đồng, lợi dùng Địa Nguyệt Cương Sát gọt xuống phân lượng Ngân Diệp Phật Đồng bất đồng, sau đó lại đánh vào lượng lớn ký tự Phạn Văn huyền ảo, và pháp ấn Phật Đạo hình chữ Vạn lần nữa định hình lại mộc đồng, khiến nó càng thêm tràn đầy một cỗ khí tức Phật đạo mênh mông.

Cho tới ngày nay, tốc độ Lục Tiểu Thiên ngưng kết Phạn Văn, và pháp ấn hình chữ Vạn đã nhanh hơn trước gấp mấy lần. Dù sao hai mươi mấy năm qua mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một động tác như thế, lại cộng thêm linh dược sung túc bù đắp vào, Lục Tiểu Thiên đã trở nên vô cùng quen thuộc với loại thủ pháp này rồi.
Bình Luận (0)
Comment