Chương 752: Giết người lập uy
Chương 752: Giết người lập uy
Lục Tiểu Thiên tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không có bao nhiêu hoảng loạn. Tên tu sĩ mặt ngựa trước mắt dù có sát chiêu, nhưng giao thủ trong khoảng cách gần như vậy, dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, Lục Tiểu Thiên cũng tự tin có thể chiến một trận. Càng huống chi tu vi của tên tu sĩ mặt ngựa này tựa hồ còn kém hơn hắn một chút.
Ánh sáng xám bạc lóe lên, một khối hộ giáp từ trong cơ thể bay ra, phòng ngự chặt chẽ trước ngực Lục Tiểu Thiên.
Đinh đinh, hai tiếng va chạm thanh thúy vang lên, cây châm băng lam sắc nhỏ như lông trâu giống như đánh lên trên tấm thiết bản bị văng ngược lại.
"Đây, đây là pháp khí gì!" Nhìn thấy trong cơ thể Lục Tiểu Thiên nổi lên một tấm ngân sắc hộ giáp, một kích tất sát của bản thân đánh lên đó lại thất bại, tu sĩ mặt ngựa không khỏi kinh hãi, thầm cảm thấy không ổn, muốn tung người bay đi.
Nhưng đúng vào lúc này, từ trong lòng bàn tay người áo đen đó, từng sợi thanh sắc hỏa diễm giống như nước nhỏ giọt tuông xuống. Tên tu sĩ mặt ngựa bị trúng phải, nỗi đau đớn thấu xương khiến cho y phải hét lên thành tiếng. Tay tu sĩ mặt ngựa vội vàng vạch trước ngực một đường, một khối băng giáp dày mấy thước xuất hiện ngăn cản từng sợi thanh sắc hỏa diễm, sau đó thối lui ra xa vài thước. Tay còn lại vội vàng dập lửa, lại phát hiện thanh sắc hỏa diễm này giống như giòi bọ trong xương, căn bản không thể nào dập tắt được. Tu sĩ mặt ngựa vội vàng vận chuyển lượng lớn pháp lực bài trừ ngọn thanh sắc hỏa diễm này.
Nhưng thanh sắc hỏa diễm lại giống như là hình với bóng vậy, lượng lớn thanh sắc hỏa diễm bò lên trên băng giáp. Trong nháy mắt, băng giáp đã vỡ vụn. Dưới sự khống chế của Lục Tiểu Thiên, thanh sắc hỏa diễm hóa thành mấy đóa hỏa liên (sen lửa), đánh về phía tu sĩ mặt ngựa từ các phương hướng bất đồng, phong kín đường lui của y.
Lúc này Tào Côn vẫn luôn tránh trong mật thất cũng vui mừng không thôi. Lão trốn ở trong mật thất sớm đã muốn phát điên, chỉ là với sức một mình lão quá mức thân cô thế cô. Lúc này người áo đen vô cùng thần bí trong ký ức lại lần nữa hiện thân, người luôn xem Tào phủ là nhà mình như Tào Côn làm sao còn có thể nhẫn nhịn được nữa. Người áo đen tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ có một người. Nếu như cộng thêm lão và Địch U Khuyển, hoặc có thể uy hiếp một số tu sĩ đang có ý đồ bất chính. Tào Côn cắn răng ra khỏi mật thất.
Địch U Khuyển nhanh chóng đưa Tào Côn tới nơi phát sinh chiến đấu. Ngoài ra còn có hai tu sĩ Kim Đan kỳ khác ẩn thân trong bóng tối kinh hãi nhìn một màn chiến đấu vô cùng hung hiểm nhưng không phải rất kịch liệt này. Người áo đen đó chiến đấu trông vô cùng nhẹ nhàng, rõ ràng là vẫn còn dư lực. Nhưng gương mặt tên tu sĩ mặt ngựa thì đã đỏ bừng, rõ ràng là biểu hiện của việc pháp lực vận chuyển quá độ.
Lúc này người ngoài cuộc vẫn không thể nào hiểu được những hung hiểm trong đó. Chỉ có tu sĩ mặt ngựa mới biết sự đáng sợ của loại thanh sắc hỏa diễm này. Một khi bị dính phải, thì phải lập tức điều động lượng lớn pháp lực khu trừ khỏi thân thể. Lực phá hoại của thanh sắc hỏa diễm này lớn đến kinh người. Ngay cả với tu vi của y, cũng không thể nào kiên trì được lâu, luôn luôn phải dùng một phần pháp lực khu trừ ngọn hỏa diễm này. Người áo đen đó lại khống chế mấy tia hỏa diễm khác ngăn cản, càng có nhiều hỏa diễm bò lên chân, lên tay y.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của tu sĩ mặt ngựa, Lục Tiểu Thiên tương đối hài lòng với uy lực của Phạm La Linh Hỏa.
Khí tức của Phạm La Linh Hỏa này vốn vô cùng bức người, tuy nhiên từ sau khi kết hợp với Ngân Diệp Phật Đồng, rồi tiến vào trong Trấn Yêu Tháp, được Phạn văn và Phật đạo pháp ấn tẩy lễ, khí tức hủy diệt kinh người ban đầu đã phai nhạt đi nhiều, trở nên tĩnh lặng, tựa hồ giống như một ngọn hỏa diễm bình thường. Nhưng chỉ có người tự thân dính phải, mới có thể hiểu được sự đáng sợ của ngọn thanh sắc hỏa diễm này.
Tên tu sĩ mặt ngựa trước mắt thực lực không yếu, nếu như chiến đấu bình thường, Lục Tiểu Thiên cảm thấy cũng phải phí chút sức lực, thậm chí phải vận dụng Thôn Hồn Đại Pháp cùng với pháp lực của bản thân mới có thể giết chết hoặc trọng thương người này, giống như đối phó với Ngân Lan Đại Đạo Tặc vậy. Chỉ bất quá sau khi hắn luyện chế thành công Trấn Yêu Tháp, giao chiến trong khoảng cách gần, chỉ riêng Phạm La Linh Hỏa cũng đủ khiến cho đối phương mệt mỏi ứng phó.
Đã sơ bộ kiểm tra được uy lực của Phạm La Linh Hỏa, quả nhiên không phải là tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường có thể dễ dàng ứng phó được. Càng quan trọng hơn chính là vận dụng Phạm La Linh Hỏa, cũng không cần tiêu hao bao nhiêu pháp lực. Trong Trấn Uy Hầu Phủ này còn có mấy tu sĩ Kim Đan kỳ khác đang núp ở bên thăm dò, cũng không nên kéo dài quá lâu. Lục Tiểu Thiên nhẹ nhàng linh hoạt đi xuyên qua mấy đóa thanh sắc hỏa liên, thừa lúc tên tu sĩ mặt ngựa đang điều động pháp lực, một chưởng đánh về phía hậu tâm đối phương.
Phốc, tu sĩ mặt ngựa bị một chưởng của Lục Tiểu Thiên đánh trọng thương bay ra ngoài, điên cuồng phun máu. Mũi chân Lục Tiểu Thiên điểm trên mặt đất, cả người đã đằng không bay lên.
"Băng Quang Giáp!" Trong lúc nguy cấp, tu sĩ mặt ngựa hét lớn, tế ra một đạo cửu giai phòng ngự linh phù. Một lớp băng giáp với hàn khí bức người bảo hộ tu sĩ mặt ngựa vào trong. Nhưng Phạm La Linh Hỏa đã dính trên vai lại không thể nào ngăn cách ra bên ngoài, cho dù đã được băng giáp bảo hộ, nhưng tình cảnh của tu sĩ mặt ngựa cũng tuyệt đối không tốt hơn bao nhiêu.
Cửu giai phòng ngự linh phù, thật sự là rất hiếm thấy, linh phù càng cao giai, luyện chế càng khó khăn hơn. Lục Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, cửu giai phòng ngự linh phù, cũng bất chỉ là một cái mai rùa có thể giúp đối phương sống lâu thêm một chút mà thôi.
Thần thức khẽ động, hai tay Lục Tiểu Thiên xuất hiện một đôi quyền sáo màu xám bạc bao phủ hoàn toàn cả bàn tay. Quyền ảnh giống như mưa rơi đánh lên băng giáp.