Chương 766: Phiền phức tìm đến
Chương 766: Phiền phức tìm đến
"Công tử, cứu ta! Ta là chất nữ của tu sĩ Kim Đan kỳ Hứa bảo chủ của Hứa Gia Bảo ở Vô Thương Thành. Nếu như công tử chịu xuất thủ cứu giúp, hoặc là giúp tiểu nử tử nói một tiếng với bá phụ, rằng nữ tử bị mấy người nhị công tử Tào Báo của Trấn Uy Hầu Phủ chặn đường là được." Nữ tử váy tím sắc mặt hoảng loạn, mắt thấy khoảng cách phía sau với mấy người Tào Báo không ngừng rút ngắn lại, trong lúc tay chân luống cuống, liền lớn tiếng cầu cứu Lục Tiểu Thiên.
"Tào Báo, làm sao bây giờ?" Hai thanh niên tu sĩ khác sắc mặt biến đổi, nhìn Tào Báo nói.
"Vây họ lại." Trên mặt Tào Báo hiện lên vẻ tàn nhẫn."Tên tiểu tiện nhân Hứa Dĩnh ngươi, bình thường không phải rất kiêu ngạo với bản thiếu gia ta sao? Bản thiếu gia hôm nay sẽ chiếm thân thể ngươi trước, xem ngươi có thể làm gì bản thiếu gia."
Thân hình hai tên thanh niên một cao một béo còn lại lóe lên, cùng Tào Báo hình thành một hình tam giác, vây lấy Lục Tiểu Thiên và nữ tử váy tím vào giữa.
"Tào Báo, Hứa Dĩnh thủ đoạn không yếu, lại cộng thêm tên tiểu tử không biết ở đâu xuất hiện, vạn nhất để chạy mất một người, việc này bị bạo lộ, với tính tình nóng nảy của Hứa Bảo Chủ, sợ rằng mấy người chúng ta đều sẽ có phiền phức." Trên mặt tên thanh niên mặt tròn thể hình hơi béo mang theo chút thần sắc kiêng kị nói.
"Sợ cái gì, xảy ra chuyện gì thì một mình bản thiếu gia ta gánh vác là được, không bằng không chứng, người của Hứa Gia Bảo có thể làm gì được bản thiếu gia. Các ngươi không nghe được lời đồn bên ngoài sao? Ngay cả tên cao thủ Kim Đan hậu kỳ như Đấu Cuồng Hổ cũng đại bại dưới tay Trấn Uy Hầu Phủ ta, ngoài ra còn có đầu lâu của hai tên tu sĩ Kim Đan kỳ khác vẫn treo bên ngoài Trấn Uy Hầu Phủ mấy ngày. Lão khốn Hứa Hồng Bưu kia tính tình nóng nảy thì đã sao, cho bọn họ mấy lá gan cũng không dám tới Trấn Uy Hầu Phủ ta gây chuyện." Giọng điệu Tào Báo có chút kinh thường nói.
Lục Tiểu Thiên ở bên cạnh nghe được nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Hắn còn tưởng rằng Tào Báo dựa vào cái gì mà lại làm việc vô sỉ mà không hề kiêng dè như thế, hóa ra lại là dựa vào hắn. Càng khiến hắn dở khóc dở cười chính là Tào Báo và hai tên tiểu tử không biết sống chết khác lại vây hắn lại. Mấy ngày trước bởi vì trong Trấn Uy Hầu Phủ xuất hiện dị tượng, không ít tu sĩ Kim Đan kỳ tiến vào trong thăm dò, Tào Côn lo lắng trong lúc hỗn loạn sẽ không bảo vệ được Tào Báo và Tào Hỉ Nhi chu toàn, vì thế đã đưa hai huynh muội họ tiến vào trong khu vực trung tâm của Vô Thương Thành để lánh nạn. Không ngờ Tào Báo vừa nghe được trong Tào phủ có cao thủ hộ vệ, sóng lưng lập tức thẳng lên, một bộ dạng mắt cao hơn cả đầu.
"Nếu Tào Báo ngươi đã nói thế, chuyện hôm nay làm sao thì tùy ngươi." Thanh niên cao gầy cười hắc hắc nói. Ánh mắt quét qua quét lại trên người nữ tử mặc váy tím. "Ả Hứa Dĩnh này thường ngày tự cho mình thanh cao, tự cho rằng có chút xinh đẹp trong thế hệ trẻ tuổi ở Vô Thương Thành, một mực cùng tên Ngô Hạo kia mắt đi mày lại, âm thầm dan díu, không đặt chúng ta vào trong mắt. Hôm nay liền để cho ngươi thấy sự lợi hại của mấy huynh đệ Tào Báo chúng ta."
"Vô sỉ!" Nữ tử váy tím tên Hứa Dĩnh sắc mặt đỏ lên quát, sau đó nhìn về phía Lục Tiểu Thiên nói. "Vị công tử này, hai người chúng ta chia ra bỏ chạy, chỉ cần có thể chạy thoát một người, bọn họ sẽ không dám làm gì cả. Nếu thật sự bị bọn họ vây lại, quả thật sẽ rất là nguy hiểm, chết không đối chứng, cho dù bá phụ ta hoài nghi nhưng cũng không thể làm gì được bọn họ."
"Ta có nói qua sẽ phối hợp với ngươi sao hả?" Ánh mắt lãnh đạm của Lục Tiểu Thiên liếc nhìn nữ tử váy tím. Nữ tử tên Hứa Dĩnh này quả thật cũng có mấy phần xinh đẹp quyến rũ, nhưng trong số những nữ tử mà hắn đã gặp qua. Đông Phương Nghi, Lạc Thanh, Tô Thanh, Ngô Nghiên, La Bình Nhi, lại hoặc là thiếu nữ Hạng Liên Nhi ngày trước gặp được ở Vô Thương Hồ, không ai không phải tuyệt sắc. Hứa Dĩnh trong mắt hắn nhiều lắm cũng chỉ coi như là trên trung đẳng một chút mà thôi. Hơn nữa tâm cơ của nữ tử này cũng tuyệt không đơn giản, cũng không hề cân nhắc thay hắn, mà trực tiếp kéo hắn xuống nước. Dưới tình thế như vậy, mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo, hiển nhiên cũng không phải là một nữ tử bình thường.
"Ngươi? Dưới loại tình huống này, ta và ngươi phải liên thủ đánh cược một lần, không có biện pháp nào tốt hơn nữa. Ngươi tưởng cầu tình với mấy tên gia hỏa mặt người dạ thú như bọn họ, thì bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Sắc mặt Hứa Dĩnh lạnh như băng nói.
"Hắc hắc, tiểu tử, tiểu tiện nhân Hứa Dĩnh đó nói không sai, trên thế gian này chỉ có người chết mới không mở miệng, người đã đi ngang qua rồi thì nhận mệnh đi."
Tào Báo liếc nhìn hai người đồng bạn, ra hiệu bọn họ cùng nhau động thủ. Lục Tiểu Thiên mỗi lần tới Vô Thương Thành đều sẽ thay đổi trang phục, cải biến dung mạo. Bất quá lúc này sắp trở về Trấn Uy Hầu Phủ, nên trở lại hình dáng ban đầu. Lục Tiểu Thiên trước đó đã phục dụng qua Trú Nhan Đan, niên kỷ trông cũng không lớn hơn mấy người Tào Báo bao nhiêu, hơn nữa hắn ở Trấn Uy Hầu Phủ cũng chỉ xuất hiện với diện mạo của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hiện tại ngự kiếm phi hành, lại còn dùng pháp khí hắc kiếm trước kia, tự nhiên là ba người bọn họ không để vào trong mắt.
Nói xong, Tào Báo chỉ ra một ngón tay, một cây lợi phủ màu xám bạc bạo phát quang mang, trực tiếp bổ từ trên đỉnh đầu Lục Tiểu Thiên xuống.
Ngoài ra hai tên thanh niên còn lại cũng đồng thời động thủ.
Chỉ bất quá ba kiện pháp khí đồng thời đánh ra lại giống như bị một bức tường vô hình cản lại, không thể nào tiến lên nửa phần.