Chương 773: Một quyền đánh bại
Chương 773: Một quyền đánh bại
Tên Tào Quang trước mắt trong số Kim Đan sơ kỳ đã là tồn tại cực mạnh, đặc biệt là chém giết với yêu thú trong thời gian dài. Một thân huyết sát chi khí, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường đối mặt với y, cũng sẽ có mấy phần thất thố.
"Tiểu tử, trông bộ dạng của ngươi niên kỷ cũng không lớn, tuổi trẻ khí thịnh, sẽ luôn làm ra một số chuyện kích động quá mức. Nếu là người bình thường thì cũng thôi đi, muốn trách chỉ có thể trách ngươi lại đụng vào người của Trấn Uy Hầu Phủ ta." Tào Quang cười gằn nói, sau đó tung ra một chưởng nặng nề vào ngay trước ngực Lục Tiểu Thiên. Trên bàn tay to lớn như cái bồ đoàn kia xuất hiện một đôi quyền sáo màu đen.
Người này không ngờ lại là sở trường cận chiến, phương thức chiến đấu vô cùng dũng mãnh, chưởng ảnh to lớn cơ hồ trực tiếp bao phủ cả người Lục Tiểu Thiên.
Loại tu sĩ này tuy rằng không phải là Thể Tu, nhưng cách chiến đấu rất hung hãn, và cũng vô cùng nguy hiểm, có thể sống sót trong cơn thú triều, thông thường những người như vậy đều có bản lĩnh hơn người.
"Tìm chết!" Tào Quang nhìn thấy Lục Tiểu Thiên không ngờ lại không tránh không né, giống như là khúc gỗ đứng yên tại chỗ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn chưởng ảnh của y tới gần.
Lúc này toàn thân Tào Quang tràn ngập huyết sát chi khí, còn chưa khôi phục lại hoàn toàn trong tràng đại chiến với thú triều, tâm tính không khỏi sẽ bị ảnh hưởng một chút, biến trở nên vô cùng khát máu, cuồng bạo. Tuy rằng khí kình vô hình trên người Lục Tiểu Thiên đã đánh tan chưởng ảnh của y, khiến trong lòng Tào Quang thầm run lên, nhưng y quanh năm quát tháo trên chiến trường, tràng diện nguy hiểm nào mà chưa từng gặp qua, nên cũng không hề quá sợ hãi.
Sự trấn định của Lục Tiểu Thiên ở trong mắt Tào Quang lại là một sự kinh thường. Tào Quang nổi giận, lần nữa tung thiết quyền về phía ngực Lục Tiểu Thiên, một quyền này đủ để khai sơn phá thạch.
Khoảng cách mấy chục trượng, trong nháy mắt Tào Quang đã lướt qua.
Nhưng ngay vào lúc Tào Quang đang tức giận và tưởng rằng bản thân sắp đắc thủ, biểu tình trên gương mặt lại đột nhiên biến thành kinh ngạc và ngưng trệ, còn có chút không thể tin được.
Bởi vì có một bàn tay được bao phủ trong giáp trụ màu bạc đang tóm lấy y, giống như là một cái gọng kìm làm bằng thép, gắt gao giữ chặt lấy y. Tào Quang đưa tay lên muốn gỡ ra, nhưng vô luận pháp lực của y tuôn ra cuồng bạo mãnh liệt thế nào, cũng không thể giãy thoát khỏi bàn tay của người thanh niên trước mặt này.
"Muốn giãy ra sao?" Ánh mắt Lục Tiểu Thiên trở nên lạnh lùng, tay còn lại trực tiếp đánh ra một quyền, một quyền trực tiếp vô cùng đơn giản, nhưng âm thanh quyền đầu phá không giống như một tiếng rít gào.
Sắc mặt Tào Quang kinh hãi, trực tiếp bắt chéo hai tay ngang ngực, khó khăn lắm mới có thể đón đỡ được một quyền này của Lục Tiểu Thiên. Nhưng quyền kình to lớn lại trực tiếp đánh cho hai tay y dội ngược vào ngực mình, lực va chạm cuồng bạo cách không đánh thẳng là ngực y.
Phốc . . .
Tào Quang phun máu bay ngược ra sau, thân thể giống như là một mảnh vải bố rách nát, lăn lộn trên mặt đất vài vòng.
"Muốn chạy?" Lục Tiểu Thiên nhìn thấy Tào Báo lúc này đã quay đầu bỏ chạy, liền mỉm cười nói. Hắn duỗi ngón tay búng một cái, một luồng kiếm khí lóe lên liền biến mất.
Hí . . . . . . Linh mã tọa hạ của Tào Báo kêu thảm không thôi, thân thể đột nhiên chia năm xẻ bảy bốc lên một mùi máu tươi tanh nồng.
"Cẩn thận." Tào Quang vừa rồi bị Lục Tiểu Thiên một kích đánh trọng thương, lúc này cắn răng nhảy vọt tới, đẩy Tào Báo văng qua một bên. Lần này Tào Quang không bị thương bao nhiêu, dù sao đòn vừa rồi Lục Tiểu Thiên chỉ dùng đối phó tên Tào Báo tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng không cần phải dùng sức quá nhiều.
Chỉ là tọa hạ Linh Mã của Tào Báo dưới sự cắt xén của kiếm khí vừa rồi đã chia năm xẻ bảy rơi tán loạn trên mặt đất. Tào Báo bị dọa cho hai chân run lẩy bẩy, vừa rồi nếu không phải Tào Quang đẩy y ra. Tào Báo lúc này cũng giống như Linh Mã vậy, bị cắt thành bảy tám khối. Nhìn sắc mặt xám xịt của Tào Quang, trong lòng Tào Báo lúc này cũng hối hận đến phát điên.
Tam thúc của y cũng coi như chiến công hiển hách, uy danh lan xa, lại cộng thêm nơi này cách Trấn Uy Hầu Phủ không xa, một khi phát sinh chiến đấu, gây ra chút động tĩnh, cao thủ của Hầu phủ cũng rất nhanh sẽ chạy tới tiếp viện. Chỉ là không nghĩ tới tam thúc của y lại yếu ớt như vậy, không ngờ lại bị người thanh niên này một quyên đánh trọng thương một cách chóng vánh như thế.
"Đúng là một hảo hán, chỉ bất quá lại bảo hộ cái tên bao cỏ này, cút đi!" Lục Tiểu Thiên phất phất tay, trải qua sự ngăn cản vừa rồi của Tào Báo, sát cơ lúc nãy của Lục Tiểu Thiên cũng tiêu tan không ít. Dù sao cũng ở phụ cận Trấn Uy Hầu Phủ, nếu như cao thủ của Hầu phủ đã trở về, lúc này hắn giết hai người họ cũng có chút không thích hợp.
"Ngừng tay!" Trên không trung, một con Địch U Khuyển phá không lao tới, ngoài ra trên mặt đất phía sau cũng vang lên không ít tiếng vó ngựa.
Trong nháy mắt, mấy chục tên binh sĩ khoác trọng giáp màu đen, tay cầm trường thương giống như thủy ngân tả địa* không đâu không có lao tới, nhanh chóng tách Tào Quang và Tào Báo ra, đồng thời tạo thành thế trận nửa vòng tròn, vây lấy Lục Tiểu Thiên vào giữa.
*Thủy ngân tả địa: thành ngữ của TQ, thủy ngân đổ xuống đất liền thấm vào trong đất, ý là không gì cản nổi, ở đâu cũng có.
Trên không trung, phía trên lưng Địch U Khuyển, không ngờ lại là Tào Côn, còn có cả tam tiểu thư của Tào phủ, Tào Hỉ Nhi.
"Vị đạo hữu này . . . ngươi, Lục lão đệ, vì sao lại là đệ?" Tào Con chạy tới nơi này, nhìn thấy một mảnh bừa bộn, còn có Tào Quang trọng thương phun máu, sắc mặt trắng bệch, và cả Tào Báo còn chưa hồi phục lại tinh thần, lại nhìn lông tóc Lục Tiểu Thiên cũng không hề tổn hại, vẻ mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi.